Chương 18: (Vô Đề)

Lớp trưởng ngẩng đầu, hơi ngạc nhiên.

Trong ấn tượng của cậu ta, Giang Diệc Nhiên là kiểu người rất lạnh lùng, chẳng bao giờ để tâm đ ến chuyện lớp hay người khác. Vậy nên khi thấy cậu chủ động hỏi thăm một bạn học, nhất thời cậu ta chưa phản ứng kịp.

Phải mất một giây sau, cậu ta mới chợt nhớ ra chuyện xảy ra giữa Giang Diệc Nhiên và Phương Hạm vào buổi sáng.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc và không vui của Giang Diệc Nhiên, lớp trưởng cứ ngỡ cậu lại định gây chuyện với Phương Hạm. Nhưng rồi lại thấy không hợp lý lắm.

Dù Giang Diệc Nhiên có lạnh lùng, hay thờ ơ với mọi người, thì cũng không phải kiểu người nhỏ mọn hay chấp nhặt mấy chuyện vụn vặt.

Thật ra lớp trưởng cũng chẳng mấy ấn tượng gì về Phương Hạm.

Dù đã học chung hai năm, nhưng Phương Hạm đi học không thường xuyên. Cậu ta chỉ nhớ cô là một cô gái dịu dàng, cẩn thận, rất dễ gần, đáng tiếc là sức khỏe không tốt.

"Cậu ấy bị mệt, đã xin nghỉ về nhà rồi." Lớp trưởng đáp.

Rõ ràng Giang Diệc Nhiên khựng lại một thoáng, ánh mắt đen trầm đi một chút, nhưng rất nhanh đã khôi phục vẻ bình tĩnh.

Cậu chỉ gật đầu ra hiệu đã biết, sau đó không nói gì thêm, quay người trở về chỗ ngồi.

Vừa về chỗ, ánh mắt cậu vô thức liếc sang mặt bàn bên cạnh.

Phương Hạm là kiểu con gái ngoan ngoãn điển hình, ưa sạch sẽ, mọi thứ luôn gọn gàng ngay ngắn. Mấy quyển sách không cần mang về được xếp gọn gàng trên bàn. Trong ngăn bàn không có rác, sách vở hai bên đều được sắp thẳng tắp.

Chỉ là cô đã mang hết hộp bút và cặp đi, nên nhìn chỗ đó trống trải hơn hẳn mọi khi.

Không biết vì sao, Giang Diệc Nhiên nhìn chỗ ngồi trống bên cạnh, trong lòng lại bỗng thấy trống vắng lạ thường.

Sau khi gọi điện xong, Phương Hạm nhanh chóng được Phương Vi xin nghỉ hộ với giáo viên chủ nhiệm rồi lái xe đến đón cô.

Lúc đó đã hơn bảy giờ, trời hoàn toàn tối hẳn.

Đèn đường ngoài cổng trường khá mờ, may mà bên kia đường sáng hơn, lại có ánh đèn hắt ra từ mấy cửa tiệm mở cửa đêm, nên cũng không quá đáng sợ.

Phương Hạm ngồi trong cửa hàng tiện lợi đợi một lát, canh đúng lúc chị sắp đến mới ra đứng trước cổng trường chờ.

Buổi tối lạnh hơn ban ngày nhiều, cô gái nhỏ mới đứng ngoài chưa đến năm phút mà đã lạnh buốt tay chân. May mà cảm giác đó chưa kéo dài lâu thì chiếc xe quen thuộc đã xuất hiện.

Xe của Phương Vi là xe nhỏ chạy điện, màu trắng rất sạch sẽ, nhìn qua vừa xinh vừa dễ thương.

Trước kia vì Quan Huống có ô tô riêng, nên cả nhà hay dùng chiếc SUV to hơn của anh, còn xe này ít khi mang về nhà, thường đỗ ở cơ quan của chị.

Phương Hạm đứng nhìn chiếc xe nhỏ quen thuộc dần tiến lại gần rồi dừng lại.

Vừa mở cửa xe, Phương Vi đã vội vã chạy xuống.

Chắc là chị đã thấy cô đang đứng ở cổng trường từ trong xe, nên vừa đỗ là lập tức chạy tới.

Lúc này lớp học thêm buổi tối đã bắt đầu, bảo vệ cũng quay lại phòng gác. Trước cổng trường chỉ còn mình Phương Hạm.

Rất dễ thấy.

"Khó chịu chỗ nào? Có phải tim lại đau không?" Phương Vi vừa chạy đến đã lo lắng hỏi, vẻ mặt đầy sốt ruột.

Phương Hạm không nói gì, chỉ cúi đầu khẽ lắc.

Lúc gọi điện nói tim mình khó chịu, Phương Hạm đã khiến Phương Vi sợ chết khiếp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!