Thật ra Phương Hạm có cảm giác được Giang Diệc Nhiên chạm vào mình, nhưng cô không muốn để ý, cũng không dám quay đầu lại.
Cô vừa mới khóc đến nỗi mắt cay xè, trong lòng ngổn ngang một nỗi buồn dữ dội.
Chỉ cần nhớ đến khoảnh khắc cậu đánh rơi đồ cô đưa ra, thô bạo và giọng nói lạnh lùng, là tim cô như bị đè nặng bởi một tảng đá. Âm ỉ đau, nhưng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Cậu thậm chí còn không xem cô là con gái, hay một người bạn học bình thường, chỉ là người qua đường không quan trọng, có thể mắng mỏ vài câu rồi quay đi không luyến tiếc.
Trước đây cô từng vui mừng vì được ngồi cạnh Giang Diệc Nhiên, được làm bạn cùng bàn với cậu. Nhưng bây giờ, cô chỉ muốn tránh xa cậu càng xa càng tốt.
Cô sợ mình lại làm gì khiến cậu khó chịu, sợ sự bực bội và cáu gắt của cậu lại đổ lên đầu mình. Không dám nhìn cậu, thậm chí chỉ cần ngồi hơi gần phía bên cậu thôi cũng khiến cô mất cảm giác an toàn. Cô còn sợ Giang Diệc Nhiên nếu không vui khi nhìn thấy cô sẽ ra tay đánh cô thật.
Trong giờ học, cô không dám nghiêng đầu về phía ấy, chỉ dám chăm chăm nhìn vào sách vở và ghi chép của mình.
Cuối cùng cũng nhịn được đến khi tan học. Phương Hạm đi ăn trưa với Dương Thư Tuyết, trong lúc đó cô bạn kia vẫn không quên nhắc lại chuyện xảy ra sáng nay.
Khi Phương Hạm đưa đồ cho Giang Diệc Nhiên thì không ai thấy, nhưng khoảnh khắc cậu hất thanh sô
-cô
-la rơi xuống đất và mắng cô tránh xa ra, thì cả lớp đều quay đầu nhìn.
Chính cô cũng biết mình rất mất mặt, xấu hổ vô cùng, nên trên đường ra căng
-tin cũng không dám ngẩng đầu lên.
"Đã nói bao nhiêu lần là đừng có thích cậu ta, cậu cứ không nghe. Giờ thấy hậu quả rồi chứ?" Dương Thư Tuyết nói thẳng.
"Cậu nhìn cái kiểu người như thế đi, không có chút văn hóa nào, cũng chẳng có tí phong độ đàn ông nào. Cậu ta yêu đương cũng chỉ là chơi bời thôi."
"Cậu xem cậu ta đối xử với cậu thế nào, đến một câu xin lỗi còn không buồn nói. Rõ ràng là không coi ai ra gì."
"Không nói đến chuyện yêu hay không yêu, đến cả tôn trọng tối thiểu dành cho con gái mà cũng không có. Cậu đúng là không nên dây vào cậu ta."
"Thật không hiểu cậu với mấy đứa kia thích cậu ta vì cái gì. Chỉ vì mặt mũi đẹp trai thôi sao?"
Phương Hạm đi bên cạnh Dương Thư Tuyết, nghe cô nói những lời đó mà không biết phải đáp lại như thế nào.
Cô lúc này hoàn toàn uể oải, chẳng còn chút sức lực. Vốn dĩ sau hai tiết học tâm trạng đã bình ổn hơn chút, nhưng bị bạn khơi lại chuyện đó, trong lòng lại bắt đầu buồn bã, sống mũi cay cay.
Có lẽ là vì tiết ba lúc đầu giờ cô đã khóc quá nhiều, cảm xúc dồn nén tiêu hao quá lớn, nên Phương Hạm cảm thấy tim mình hơi khó chịu, như thể đang trôi lơ lửng trong lồ ng ngực, chẳng thể đặt xuống chỗ nào vững vàng.
Nhưng cô cũng không chắc đó là phản ứng tâm lý do buồn bã, hay là bệnh tim của mình thật sự có vấn đề.
Thấy Phương Hạm cứ cúi đầu ủ rũ không nói gì, Dương Thư Tuyết cũng không tiện nói thêm.
Cô biết Phương Hạm đang buồn, lại thuộc kiểu người dễ vỡ vụn, nên cuối cùng chỉ biết thở dài một tiếng.
"Đừng buồn nữa mà. Hôm nay để mình đãi cậu một bữa ngon nhé."
"Một lát vào căn
-tin, cậu muốn ăn gì thì cứ chọn, cứ quẹt thẻ của mình."
Phương Hạm ngẩn người một chút, rồi khẽ lắc đầu, nói nhỏ: "Không cần đâu."
"Thôi đừng khách sáo. Hôm nay đặc biệt mà, bỏ lỡ dịp này là không có lần sau đâu đấy." Dương Thư Tuyết hào phóng nói, "Mà mình thấy cậu cũng không cần phải buồn. Chẳng qua là một tên cặn bã thôi mà. Cậu ta không để tâm đ ến cậu, thì mình cũng đừng để tâm đ ến cậu ta nữa."
"Nếu cậu chỉ thích kiểu đẹp trai, thì em họ mình cũng đẹp trai đấy chứ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!