Lúc rời khỏi lớp, tâm trạng của Giang Diệc Nhiên vẫn còn đang rất bực bội.
Cậu vốn dĩ cũng chẳng mấy khi để tâm đ ến thầy cô hay bạn bè, cảm thấy ngồi lì trong lớp chỉ khiến bản thân thêm ngột ngạt, đầu óc cũng như muốn bốc hỏa, chỉ mong ra ngoài hít thở chút không khí.
Thế nhưng, vừa bước ra khỏi tòa nhà Giang Diệc Nhiêny, gió lạnh mùa đông thổi ào qua, cậu như được dội một gáo nước lạnh, tỉnh táo hẳn lại.
Cậu thiếu niên đứng bên ngoài rút ra một điếu thuốc, hút một hơi cho khuây khỏa. Tâm trạng cũng đỡ nóng nảy hơn một chút. Bởi vậy, khi lớp trưởng dẫn cô chủ nhiệm đến tìm, Giang Diệc Nhiên chỉ yên lặng đứng nguyên một chỗ.
Cô chủ nhiệm của lớp là một giáo viên trẻ, cũng không thuộc kiểu người cứng nhắc.
Có lẽ cô đã được lớp trưởng kể sơ qua chuyện cậu tỏ tình rồi bị từ chối, hiểu được phần nào tình hình. Hơn nữa, bản thân Giang Diệc Nhiên vốn là học sinh kiểu "nóng như củ khoai", giờ sắp xuất ngoại đến nơi, cô cũng chẳng muốn dây vào rắc rối. Thế là chỉ gọi cậu vào văn phòng, qua loa nói vài câu rồi nhanh chóng để cậu quay về lớp.
Tính ra cũng đã hơn hai mươi phút trôi qua.
Giang Diệc Nhiên lúc này đã bình tĩnh lại phần lớn. Thực ra chuyện bị Trần Lăng Huyên từ chối, đối với cậu cũng chẳng phải chuyện gì to tát, cùng lắm là mất mặt một chút thôi. Điều khiến cậu giận dữ hơn cả là việc có người lén lút lan truyền chuyện giữa cậu và Lăng Huyên, còn xúi cậu đi tỏ tình.
Phải nói rằng vừa rồi đúng là cậu đang rất cáu, Phương Hạm chỉ là không may đụng trúng họng súng mà thôi.
Cậu vốn dĩ là kiểu người, một khi đã tức giận thì chẳng thèm để ai vào mắt. Nhưng giờ nghĩ lại, cũng thấy bản thân có hơi quá đáng—
Dù sao người ta cũng là con gái mà. Đọc Full Tại Truyenfull. vision
Chắc phải tìm cách dỗ dành, xin lỗi một câu là xong thôi? Giang Diệc Nhiên nghĩ đến đây, lòng có chút bực bội.
Cậu trở lại lớp với dáng vẻ có chút lười nhác, đứng ngay cửa lớp hô một tiếng "Báo cáo" rồi thong thả bước vào.
Thầy dạy Ngữ Văn năm nay đã có tuổi, lại mang phong thái của dân văn chương, rất phóng khoáng, xưa nay cũng chẳng mấy để ý đến kỷ luật lớp. Nghe cậu học trò ở cửa gọi báo cáo thì chỉ hơi ngẩng đầu nhìn một cái, rồi gật đầu cho vào.
Giang Diệc Nhiên từ phía trước lớp đi về cuối lớp, nơi chỗ ngồi của mình. Từ xa, cậu đã thấy mắt của Phương Hạm đỏ hoe cả lên.
Nhưng còn chưa kịp nhìn thêm cái thứ hai, cô nàng đã nhanh chóng cúi gằm mặt xuống bàn, cố tình xoay người đi hướng khác, tỏ rõ là không muốn thấy cậu.
Giang Diệc Nhiên hơi nhíu mày, không nói gì, yên lặng ngồi xuống ghế cạnh cô.
Cậu không phải kiểu con trai lấy chuyện bắt nạt con gái làm thú vui, càng chẳng có sở thích kỳ quặc gì. Nhìn Phương Hạm như vậy, trong lòng quả thực cũng thấy hơi áy náy.
"Sứ giả tới lui, từ "chi" ở đây dùng để nối chủ ngữ và vị ngữ."
"
"Cộng kỳ phạt khốn", từ "cộng" ở đây là chữ đồng nghĩa, đồng nghĩa với "cung cấp". Cung cấp cái gì? Câu này "phạt khốn" có thể hiểu theo nghĩa cổ – kim…"
Thầy giáo đang cúi đầu giảng bài, gần như không quan tâm tới học sinh phía dưới, cũng chẳng quản chuyện trật tự. Mà Giang Diệc Nhiên lại ngồi ở hàng ghế cuối, càng ít ai để ý.
Cậu thiếu niên hơi bực bội, móc điện thoại ra, trong hộp tin nhắn toàn là những cuộc trò chuyện chưa đọc hiện đỏ chót. Nhưng Giang Diệc Nhiên chỉ mở đoạn chat với Bạch Tử Tuyển.
"Không sao đâu, cậu có thích con bé đó đâu. Tối nay đi với tôi tới chỗ này, trời ơi gái đẹp đầy rẫy ngoài kia cơ mà?"
"Không đi. Phiền." Giang Diệc Nhiên đáp.
"Phiền cái gì nữa trời? Cậu chẳng bảo cậu không thích cô ta còn gì? Đừng nói cậu thật sự có tình cảm với Trần Lăng Huyên đấy nhé?" Bạch Tử Tuyển sửng sốt.
"Không phải chuyện đó."
Cậu nhìn chằm chằm vào màn hình, tâm trạng bực bội đến nỗi đưa tay cào tóc.
Giang Diệc Nhiên cảm thấy nói với thằng bạn thế nào cũng không rõ, dứt khoát nhắn đại một câu rồi quẳng luôn điện thoại vào ngăn bàn.
Cậu ngả người ra sau tựa vào ghế, vô thức lại quay đầu liếc về phía Phương Hạm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!