Không biết có phải vì hôm nay định tỏ tình hay không, mà cả buổi sáng Phương Hạm cứ vừa lo lắng vừa bất an.
Lúc cô đến trường, Giang Diệc Nhiên vẫn chưa có mặt.
Ban đầu cô định đến sớm để lén đặt món quà lên bàn cậu ấy, nhưng rồi lại nghĩ tiết một và tiết hai là tiếng Anh với Toán, nếu đưa sớm quá thì chắc cả buổi cô cũng không thể tập trung học nổi.
Suy nghĩ một lúc, cuối cùng Phương Hạm quyết định sẽ đưa vào giờ ra chơi sau tiết hai.
Giống như lần tặng táo Giáng Sinh hôm nọ, khi món quà còn chưa trao đi, cô đã lo lắng đến mức tim đập loạn. Mà trao đi rồi thì lại thấp thỏm, không yên.
Dù ngay khoảnh khắc quyết định tỏ tình, Phương Hạm đã không dám kỳ vọng mình và Giang Diệc Nhiên có thể thành đôi, nhưng cô vẫn không kìm được lo lắng về phản ứng của cậu sau khi đọc xong.
Cậu ấy đến lớp sớm hơn mọi ngày một chút, chắc là vì là thành viên hội học sinh đến kiểm tra vệ sinh.
Phương Hạm ngẩng đầu lên liền thấy Giang Diệc Nhiên ôm một bó hoa to tướng đi từ cửa lớp về phía chỗ ngồi. Cô lập tức cúi đầu xuống, giả vờ chăm chú học từ vựng tiếng Anh, nhưng thực ra lòng dạ rối bời.
Thiếu niên ôm bó hoa to đến mức nổi bật hẳn lên.
Chỉ nhìn cũng biết đây là hoa được cửa tiệm gói kỹ càng từ sáng sớm, trông còn rất tươi, giấy gói bên ngoài thì cực kỳ sang trọng. Y như bó hoa chín mươi chín bông hồng người ta hay dùng để cầu hôn trong phim truyền hình vậy.
Vừa bước vào lớp, mấy bạn nam thấy cảnh đó còn trêu chọc ầm lên.
Cậu ấy mua cho ai thế? Trần Lăng Huyên sao?
Phương Hạm vừa nghĩ, vừa cảm thấy một nỗi chua xót đè nặng trong lòng. Rất khó chịu, nhưng lại không thể để lộ ra ngoài, đành tiếp tục cúi đầu dán mắt vào trang từ vựng cuối sách giáo khoa tiếng Anh.
Giang Diệc Nhiên vừa đến chỗ đã đặt tạm bó hoa giữa giá sách nhỏ nằm giữa hai người.
"Tôi để đây có làm cậu lấy đồ bất tiện không?"
"Nếu cậu cần lấy sách thì cầm hoa lên là được, hoặc tôi để chỗ khác cũng được."
Có lẽ vì giá sách giữa hai người đa phần là sách của Phương Hạm, nên Giang Diệc Nhiên đặt hoa xong mới nhớ ra hỏi cô một câu. Kiểu hơi "đã rồi mới báo".
Nhưng cậu vẫn luôn như vậy với cô, vô cùng tùy tiện.
Cậu vừa mới từ ngoài vào, người mang theo khí lạnh ngoài trời. Trong phòng học ấm áp, trông cậu vừa sạch sẽ lại mát mẻ.
"Không sao đâu, không vướng gì cả." Phương Hạm khẽ lắc đầu, nhỏ giọng đáp.
Cậu thấy cô đồng ý thì chẳng nói gì thêm, lập tức ngồi xuống.
Giang Diệc Nhiên cởi chiếc áo khoác gió màu đen, rồi cứ thế làm việc của mình, hoàn toàn không giống một người sắp tỏ tình. Ít nhất là trong mắt Phương Hạm, cậu chẳng có chút hồi hộp nào cả.
Cô len lén ngước mắt lên nhìn cậu một chút. Cậu chẳng khác gì mọi ngày, đường viền xương hàm rõ ràng, làn da trắng lạnh, chỉ cần nhìn thôi đã cảm thấy dễ chịu.
Nhưng cô lại thấy buồn.
Đặc biệt là khi thấy bó hoa được cậu chuẩn bị kỹ lưỡng, đặt ngay giữa hai người, một bó hoa rõ ràng là dành cho cô gái khác.
Phương Hạm chợt thấy bản thân mình có chút đáng thương.
Bông hồng đơn lẻ mà người khác không cần, cậu tiện tay đưa cho cô, cô cũng coi như bảo bối mà cất giữ. Thế mà giờ, hoa cậu chuẩn bị cho người con gái khác lại đẹp đến vậy, đắt đỏ như thế, kiểu phải đặt trước mới có.
Giang Diệc Nhiên và Trần Lăng Huyên đã ở bên nhau rồi sao? Có lẽ họ đã lén xác định quan hệ yêu đương rồi nhỉ?
Nghĩ đến đó, cả người Phương Hạm liền ỉu xìu như chiếc bánh bao hấp bị xẹp. Trong lòng cũng bắt đầu hoang mang.
Nếu Giang Diệc Nhiên đã có bạn gái rồi mà mình còn tỏ tình, chẳng phải là quá vô duyên sao? Nhưng… biết đâu bó hoa này không phải cậu tặng, mà là do ai đó tỏ tình với cậu ấy trên đường và đưa cho cậu thì sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!