Chương 13: (Vô Đề)

"Em đừng để ý đến anh ấy, tính anh ấy vốn vậy."

"Muộn rồi, mau đi ngủ đi." Phương Vi thở dài, thúc giục.

"Vâng."

Phương Hạm gật đầu, ôm thanh sô

-cô

-la quay về phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Thực ra, vừa nãy cô đứng ngoài hành lang nghe được loáng thoáng. Cũng chẳng có gì mới, Quan Huống muốn có con, nhưng Phương Vi vì cô mà chưa muốn sinh con vào lúc này.

Phương Hạm lặng lẽ trở vào phòng, đặt lá thư cùng thanh sô

-cô

-la cạnh nhau. Tuy chẳng khóc thành tiếng, nhưng trước mắt cô vẫn mờ đi vì nước mắt.

Cô biết mình đúng là gánh nặng.

Nhưng bản thân cô cũng không biết phải làm sao, chỉ cảm thấy bất lực và buồn bã.

Cô cúi gằm đầu, lục từ trong hộp kỷ niệm của mình ra một chiếc ruy băng màu bạc trong suốt, tỉ mỉ quấn chéo lá thư và thanh sô

-cô

-la lại, cuối cùng buộc thành một chiếc nơ bướm xinh xắn, rồi nhét vào cặp sách.

Xong xuôi, cô tắt đèn, trèo lên giường đi ngủ.

Dù luôn ép bản thân nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nhưng đầu óc Phương Hạm vẫn rối như tơ vò.

Cảm giác này thật khó chịu.

Cô nằm nghiêng người, gò má tì vào gối, chỉ chốc lát sau đã cảm thấy gối ướt đẫm nước mắt.

Nhưng căn phòng vẫn im ắng, không có một tiếng động.

Ở một nơi khác, trong quán karaoke, tiếng nhạc sàn đập chát chúa đến mức tai như rung lên.

Trên bàn là vài chai rượu ngoại đã khui, ly tách vương vãi lung tung.

Giang Diệc Nhiên vừa tan học liền đến đây, uống chút rượu. Loại rượu này nặng độ, mới nhấp môi đã thấy hơi choáng.

Thật ra cậu không thích những chỗ thế này, nhưng bạn bè rủ thì vẫn đi cùng.

Bạn rủ bạn, không khí đúng là sôi động, nhưng sau mỗi buổi tụ tập thế này lại phải kết bạn thêm với cả đống người mới, mà cậu thì lại không giỏi mấy chuyện xã giao kiểu đó. Nhưng nếu không chơi game ở nhà thì cũng chẳng có việc gì làm, nên chỉ cần có người rủ là cậu lại đi.

Giang Diệc Nhiên cúi xuống nhìn điện thoại, đã gần mười một giờ đêm.

Bạn bè còn bảo tí nữa sẽ chuyển sang chỗ khác chơi tiếp, nhưng cậu thì lại thấy hơi muốn về rồi.

Cậu hơi nhíu mày, cầm ly rượu trước mặt, ngửa cổ uống cạn chỗ còn lại.

Lại có vài cô gái xinh xắn ghé tới xin WeChat.

Gặp tình huống như thế, Giang Diệc Nhiên gần như chẳng bao giờ từ chối. Trông cậu luôn hào phóng và dễ chịu, đưa ngay danh thiếp điện thoại cho các cô ấy quét mã.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!