Gần đây thời tiết đã trở lạnh hẳn, đêm qua thậm chí còn bất ngờ có một lớp tuyết mỏng rơi xuống, nhiệt độ cũng tụt nhanh xuống dưới 0 độ.
Từ trong nhà nhìn ra ngoài, khu vườn nhỏ ở khu biệt thự đối diện, những cây bưởi và long não vốn xanh tốt um tùm dường như chỉ sau một đêm đã phủ lên một lớp sương trắng xóa, tuyết không dày, nhưng trắng tinh khôi, nhìn rất đẹp.
Do ảnh hưởng của đợt không khí lạnh, mùa đông năm nay đến sớm hơn mọi năm.
Nghĩ đến việc hôm nay phải đến trường, lòng Phương Hạm có chút lo lắng.
Dạo gần đây cô vừa nằm viện một thời gian, nghỉ học khá lâu. Trừ hai ngày đi thi giữa tháng tuần trước, cô gần như không đến trường, mà sau đó lại đúng dịp được nghỉ luôn.
Hôm nay là ngày đầu tiên đi học lại, chắc sẽ được thầy cô chữa bài thi giữa tháng.
Trong phòng lúc này, điều hòa vẫn đang chạy êm ái, tiếng máy thổi gió nhỏ nhẹ và đều đều, rất giống với âm thanh mà cô thường mở trong tai nghe mỗi khi học bài hoặc làm đề.
"Đã mang đầy đủ sách vở chưa? Cả bài thi nữa, ra cửa nhớ kiểm tra lại lần nữa nhé."
Chị gái cô, Phương Vi, vừa khoác áo vừa nhét quả táo Giáng Sinh đã gói sẵn từ sáng vào cặp cho cô.
"Hạm Hạm này, chị để táo trong cặp em rồi đấy nhé. Tí nữa nhớ chia cho bạn cùng bàn và lớp trưởng mỗi người một quả. Bình thường hai đứa nó hay giúp em thu bài, giữ tài liệu, cũng nên có quà nhỏ coi như cảm ơn dịp lễ."
"Vâng, em biết rồi."
Phương Hạm đứng ở cửa, mang giày xong thì đeo cặp từ tay chị đưa qua, khẽ gật đầu.
Hồi mẹ sinh cô, do điều kiện y tế ở quê còn hạn chế, nên bị khó sinh mà qua đời. Từ nhỏ đến lớn, hầu như đều do chị gái Phương Vi chăm sóc cô.
Căn bệnh của Phương Hạm buộc phải điều trị ở bệnh viện lớn trên thành phố, chi phí rất cao. Ba cô làm ở đơn vị sự nghiệp trong quê, không tiện xin nghỉ dài ngày, chỉ có dịp mổ mới có thể đến thăm cô.
Vì vậy suốt những năm qua, cô vẫn luôn sống cùng chị gái Phương Vi. Mỗi lần đi viện hay đi học đều do chị đưa đón.
Với cô, Phương Vi vừa là chị gái, cũng vừa giống như mẹ.
Mấy năm trước Phương Vi lập gia đình. Căn hộ hai phòng hiện tại là vợ chồng chị vay mua, vẫn chưa có con. Hai vợ chồng ở một phòng, Phương Hạm ở một phòng.
Hai người mặc áo khoác xong thì xuống lầu, xe đã đỗ ngay trước cổng khu chung cư, cách cửa không xa.
"Hạm Hạm đã mang hộp thuốc chưa?" Sau khi cả hai lên xe, Quan Huống hỏi.
"Rồi ạ."
Phương Hạm có một hộp thuốc nhỏ, trong đó là đủ loại thuốc viên cô phải uống đều đặn mỗi ngày.
Quan Huống học ngành y, hiện đang là phó trưởng khoa mắt ở bệnh viện. Tuy bệnh của Phương Hạm không liên quan đến chuyên khoa của anh, nhưng làm trong ngành y nên cũng dễ xoay sở hơn nhiều.
"Hay là dịp Giáng Sinh này mình lén gửi chút quà cho cô giáo chủ nhiệm lớp em ấy nhỉ?" Quan Huống hỏi.
"Trung Thu mấy tháng trước vừa tặng rồi còn gì, giờ mới mấy tháng lại tặng nữa thì phiền lắm." Phương Vi ngồi ghế phụ phía trước đáp lời, "Hơn nữa em thấy cô giáo chủ nhiệm lớp con bé cũng dễ thương, có cho hay không chắc cũng không ảnh hưởng gì."
"Nhưng mà… nhà mình đâu phải hoàn cảnh bình thường…"
"Không tặng cũng được, để gần Tết rồi tính."
"À đúng rồi, tối nay anh có ca phẫu thuật, chắc về muộn chút."
Hai người ngồi ghế trước vừa nói chuyện vừa liếc mắt nhìn nhau. Trong khi đó, Phương Hạm ngồi yên ở hàng ghế sau, ánh mắt dần dời ra ngoài cửa sổ.
Ngày mai là Giáng Sinh. Nhiều cửa hàng đã trang trí các chi tiết đặc trưng cho dịp lễ, sắc đỏ, sắc xanh rực rỡ khắp nơi. Trên những tán cây ven đường phủ một lớp tuyết mỏng, trắng tinh, trông rất đẹp.
Lúc này, trên trời vẫn lất phất vài bông tuyết nhỏ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!