Suốt buổi học, Phương Hạm vẫn cứ nghĩ mãi về mấy viên kẹo bạc hà mà Giang Diệc Nhiên đưa cho mình. Mãi đến khi cậu ra ngoài vào giờ ra chơi, cô mới lặng lẽ xoay người, nhét phần kẹo còn lại vào trong cặp.
Khi mở cặp ra, cô phát hiện còn có một thanh socola mà Phương Vi để vào lúc sáng.
Cả ngày cô mải học, sáng sớm đi vội cũng chỉ mang theo bình nước và vài cái bánh quy, hoàn toàn quên mất thanh socola ấy.
Phương Hạm ngẫm nghĩ một lúc rồi lấy socola ra khỏi cặp.
Giang Diệc Nhiên mỗi giờ ra chơi đều hay ra ngoài đi dạo một vòng.
Giờ học buổi tối có hai tiết, mỗi tiết nghỉ giải lao chỉ có mười phút. Cô đã làm xong bài Anh rồi, giờ đang làm bài tập Toán. Vừa tính xong ba câu điền vào chỗ trống thì chuông vào học đã reo vang.
Giang Diệc Nhiên mãi đến khi chuông reo lần thứ ba mới về chỗ.
Ở trường họ, giáo viên chỉ giám sát tiết tự học đầu tiên vào buổi tối. Các tiết sau chủ yếu là do lớp trưởng và ban cán sự giữ trật tự, chỉ thỉnh thoảng có thầy cô hay trưởng khối ghé qua kiểm tra.
Không có giáo viên trực tiếp trông coi, Giang Diệc Nhiên lại càng thong thả, về muộn cũng chẳng sợ bị phạt điểm.
Cậu con trai hùng hổ chạy vào lớp, ngồi phịch xuống bên cạnh Phương Hạm.
Phương Hạm nhớ lại việc cậu đã đưa mình kẹo, nên cũng nghĩ rằng mình nên chia cho cậu ít socola, vừa để đáp lễ, vừa tìm cớ bắt chuyện thêm.
Chỉ là… không biết cậu ấy có thích socola đen không, hơi đắng một chút.
Chỉ riêng việc có nên tặng Giang Diệc Nhiên socola hay không mà Phương Hạm đã phải đấu tranh tư tưởng suốt hơn mười phút.
Mãi một lúc sau, cô mới lấy hết can đảm khẽ chạm vào tay áo cậu.
Lúc đó Giang Diệc Nhiên đang ngả người ra sau ghế, dáng vẻ lười nhác, nhưng mắt thì chăm chú nhìn vào chiếc iPad đặt giữa đùi và mặt bàn, có vẻ đang chơi game.
Phương Hạm liếc nhìn qua, không nhận ra game gì, chỉ thấy màn hình tối tối, bối cảnh có phần rùng rợn.
Cô thấy cậu chơi rất tập trung nên chỉ khẽ khều nhẹ một cái. Giang Diệc Nhiên lập tức ngẩng đầu lên, hàng mi khẽ động, đôi mắt nhìn thẳng vào cô.
Dưới ánh đèn học trắng nhàn nhạt trong lớp, gương mặt cậu hiện lên rõ nét: sống mũi cao, nét mặt thanh tú.
Giang Diệc Nhiên có đôi mắt hai mí trong, đuôi mắt hơi xếch lên, dưới mắt có quầng sáng như có như không. Con ngươi đen tuyền, ánh nhìn vừa hờ hững vừa quyến rũ đến lạ.
"Cậu ăn socola không?" Phương Hạm bị ánh mắt ấy nhìn thẳng, tim nhảy thình thịch, khẽ hỏi với vẻ căng thẳng.
Cô vừa nói, vừa đưa thanh socola đã bóc sẵn nửa lớp giấy bạc ra trước.
Có điều… hơi ngại một chút, vì đây là loại socola nguyên thanh, muốn ăn thì phải bẻ ra. Cô sợ cậu sẽ thấy phiền, dù sao nghe nói nhà Giang Diệc Nhiên cũng khá giả.
Nào ngờ Giang Diệc Nhiên liếc cô một cái, rồi lại liếc thanh socola.
"Cậu biết con gái tặng socola cho con trai có ý gì không?" cậu hỏi.
"Hả?" Phương Hạm ngớ người, trong đầu tạm thời chưa hiểu cậu đang nói gì.
Cô chỉ là muốn chia sẻ chút đồ ăn vặt, tiện thể trò chuyện thêm với cậu. Nhưng vẻ mặt Giang Diệc Nhiên lúc ấy lại khiến cô lập tức nghĩ đến chuyện tặng socola vào lễ tình nhân.
Mà rõ ràng lúc nãy cô không hề nghĩ đến chuyện đó.
Phương Hạm vốn nhát gan, làm gì cũng phải lên kế hoạch kỹ lưỡng từ trước. Dù cô thích Giang Diệc Nhiên, nhưng thật lòng chưa từng chuẩn bị tinh thần để tỏ tình.
"Không… không phải, mình chỉ muốn chia sẻ đồ ăn thôi mà…" cô vội giải thích.
Giang Diệc Nhiên nhìn dáng vẻ luống cuống của cô, khẽ bật cười, cảm thấy chọc ghẹo cô thật thú vị.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!