Bài nhạc phát sau hôn lễ là "I Don"t Know", bài mà Phương Hạm rất thích.
Giai điệu vui tươi và ngọt ngào, khiến người nghe cảm thấy lòng cũng trở nên trong sáng và nhẹ nhàng hơn.
Vì không được uống rượu, nên sau đó Phương Hạm chỉ đi cùng Giang Diệc Nhiên gặp gỡ khách mời một cách tượng trưng. Cô đi chào hỏi một lượt, uống chút nước trái cây.
Tiệc rượu buổi chiều cô không tham dự, mà quay về cùng Phương Vi và nhân viên để sắp xếp danh sách khách mời và quà mừng được mang đến.
Phần lớn khách đến dự lễ cưới đều gửi bao lì xì, một số khác thì tặng quà.
Trong lúc Phương Hạm đang sắp xếp, cô tình cờ nhìn thấy một hộp quà rất tinh xảo, nhưng lại không tìm thấy tên người tặng trong danh sách.
"Chị ơi, cái này là ai tặng vậy? Trên hộp không ghi gì cả." Phương Hạm hỏi Phương Vi.
Phương Vi ngẩng đầu nhìn một cái, nhanh chóng đáp: "Một người đàn ông mang đến, đưa xong là đi luôn."
"Chị có bảo anh ấy ghi tên, mà ảnh nói không cần. Chị đoán chắc là người em từng nói đó, người hay đến tìm em ấy?"
Phương Hạm khẽ nhíu mày, rồi nhanh chóng lấy điện thoại ra.
Cô mở WeChat, quả nhiên thấy người thần bí kia đã nhắn một tin: "Chúc em hạnh phúc."
Phương Hạm khẽ nghẹn lại trong lòng, rồi trả lời: "Cảm ơn anh [trái tim]."
Thật ra cô muốn an ủi anh ấy, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
Dù đã sớm đoán được người đó là ai, nhưng giữa họ, mối quan hệ như vậy, giữ khoảng cách có lẽ là tốt nhất.
—
Ở một nơi khác, nghĩa trang Thanh Trúc Viên.
Ở đây không có cao ốc hay đường xe đông đúc, chỉ có những dãy núi xanh thẳm trải dài đến tận chân trời. Không gian tĩnh lặng, chỉ còn tiếng chim kêu và tiếng gió thổi xào xạc qua tán lá rừng.
Một người đàn ông cao lớn, dáng vẻ quý phái đang đứng trước một tấm bia mộ, hơi khom người, đặt xuống một bó hoa hồng phấn nhạt.
Ánh nắng gay gắt buổi chiều chiếu rọi từ bầu trời xanh không mây xuống. Xung quanh là rừng cây xanh mướt với những mảng bóng râm lớn, nhưng khu mộ này lại không có bóng cây che, hoàn toàn phơi dưới ánh mặt trời.
"Ba ơi, chỗ này nắng quá."
Một bé trai đứng bên cạnh lên tiếng bằng giọng ngọng nghịu. Vừa nói, cậu vừa ngẩng đầu nhìn mặt trời trên cao.
Quản gia nữ đứng cách đó không xa vội mở ô che nắng, đưa qua cho bé, tạo nên một khoảng bóng râm lớn.
Nhưng người đàn ông lại lắc đầu khẽ.
Quản gia hiểu ý, liền thu ô lại.
"Đã mang theo nón của Lệ Bảo chưa?"
"Dạ có." Quản gia đáp, lấy ra từ túi bên cạnh một chiếc mũ trẻ em màu vàng kem. Bà vừa định đội lên cho bé thì người đàn ông đã giơ tay ra.
"Để tôi."
Quản gia gật đầu, kính cẩn đưa chiếc mũ, rồi lùi lại vị trí ban đầu.
Chủ nhân của bà năm nào cũng đến đây cùng đứa trẻ vào những ngày lễ lớn để thăm viếng người vợ quá cố.
Nhưng không hiểu sao hôm nay chẳng phải lễ gì cả, lại đột nhiên nói muốn đưa Lệ Bảo đến.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!