Chương 74: Cả em nữa

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, cuối cùng cũng đến thời khắc cử hành hôn lễ.

Dù vẫn chưa đến lượt mình lên sân khấu, Phương Hạm đã bắt đầu thấy căng thẳng.

Cô cầm theo một giỏ hoa, cùng ba đứng đợi ngoài sân lễ. Hít thở sâu không biết bao nhiêu lần, chỉ mong có thể khiến bản thân bình tĩnh lại.

Phương Văn Tiến hôm nay hiếm hoi mặc vest, trông rất bảnh bao và sáng sủa.

"Con nhìn lại xem, ba mặc như vầy ổn không? Đừng để mất mặt con gái nha." Ông hỏi.

"Ổn lắm rồi! Rất phong độ luôn." Phương Hạm vừa nói vừa với tay chỉnh lại khăn cài túi và nơ cổ cho ba.

"Ừm, vậy thì tốt. Chị con cũng nói vậy."

Phương Văn Tiến không phải người giỏi ăn nói, nhưng hôm nay thì có thể thấy rõ là ông rất vui.

"Chị con sinh nở bình an, con cũng sắp lấy chồng. Năm nay đúng là một năm may mắn."

Ông cảm thán, "Giá mà mẹ con còn sống để nhìn thấy, chắc mừng lắm."

"Mẹ nhất định biết mà."

Phương Hạm đáp, "Năm sau chắc chắn sẽ còn tốt hơn năm nay nữa."

Nhắc đến mẹ, trong lòng cô vẫn thoáng dậy một cảm xúc chua xót.

"Chỉ có điều là nhà nước lại kéo dài tuổi nghỉ hưu, ba còn phải làm thêm ba năm nữa mới được về." Phương Văn Tiến than thở, "Đến lúc đó về hưu rồi phải tranh thủ đi đây đi đó, chứ giờ xin nghỉ phép còn khó nữa là."

"Giờ mà ra khỏi tỉnh còn phải báo cáo trước."

"Giờ nghiêm thế ạ?" Phương Hạm ngạc nhiên.

Bên kia khu vực lễ cưới, MC vẫn đang tiếp tục dẫn dắt chương trình. Còn hai cha con cô thì đứng chờ ngoài sân, trò chuyện vài câu nho nhỏ để giết thời gian.

Mãi một lúc lâu sau, cuối cùng cũng đến lượt cô dâu bước ra sân lễ.

Trợ lý của công ty tổ chức cưới đi đến ra hiệu cho cô và Phương Văn Tiến. Hai người lập tức đứng vào đúng vị trí như đã tập dượt từ trước.

Rất nhanh, bản nhạc đang phát dừng lại, toàn bộ sân lễ lập tức yên lặng như tờ. Gần như mọi ánh mắt đều quay đầu lại nhìn về phía này.

Trái tim Phương Hạm cũng theo đó mà nhảy lên đến cổ họng.

Tiếng đàn piano vang lên, đó là bản Ave Maria của Schubert được chuyển soạn bởi Liszt, nhẹ nhàng gõ từng nốt như suối chảy qua búa đàn.

Cô mang giày cao gót, khoác tay ba mình, cùng nhau bước về phía đối diện.

Ánh nắng từ bầu trời xanh thẳm chiếu rọi xuống. Trong không khí lẫn hương hoa dành dành, hoa nhài và mùi cỏ nhè nhẹ thoảng qua.

Cuối con đường thảm đỏ dài thẳng tắp, là Giang Diệc Nhiên Nhiên đang đứng đó trong bộ vest, cả người như đắm mình trong ánh sáng.

Phía sau anh là cổng cưới được kết bằng lá xanh rậm rạp và vô số đóa hồng trắng tinh khiết, khung cảnh đẹp đến mơ hồ như bước vào cổ tích.

Mọi thứ đều như một giấc mơ.

Phương Hạm mang giày cao gót mà cứ có cảm giác như không còn biết cách đi lại, chỉ còn biết rập khuôn từng bước tiến về phía trước.

Nhưng càng đến gần người ấy, cô lại càng cảm thấy thế giới xung quanh dần nhòe đi, như một bức tranh sơn dầu với nét vẽ thô ráp nhưng đầy màu sắc rực rỡ.

Chỉ có người đang đợi phía trước, là nét mặt ấy, ánh mắt ấy, ngày càng rõ ràng, sống động hơn bao giờ hết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!