Tin nhắn trong nhóm vẫn đang liên tục được cập nhật.
Giang Diệc Nhiên nghĩ một chút, rồi nhắn lại:
"Mấy người rảnh quá đấy. Tôi vừa chơi game xong."
"Game gì đấy? Có thấy ông online đâu? Chơi với ai? Có phải chơi với em nào không?" Có người hỏi.
"Chơi offline."
Cậu có phần mệt mỏi khi phải đối đáp, nhưng cũng không muốn gây nghi ngờ. Những chuyện lộn xộn trong nhà, nói ra chỉ làm trò cười cho thiên hạ. Cậu không muốn bị bạn bè nhìn bằng ánh mắt thương hại hay soi mói.
Thời buổi này, chuyện ly hôn đầy rẫy, nhưng kiểu như Giang Viễn Sơn và mẹ Kiều Tuyết, cả hai đều không nuôi con, lại mỗi người ra nước ngoài lập gia đình mới, thì đúng là hiếm thật.
"Vậy cuối cùng ông có kết bạn được với Trần Lăng Huyên không đấy? Tôi phải xin mấy người bạn mới moi được WeChat của cổ, mà đến giờ vẫn không thấy chấp nhận. Người khác cũng thử add mà đều bị lơ, không chấp nhận cũng chẳng từ chối."
"Add rồi." Giang Diệc Nhiên trả lời.
"Má ơi! Tôi biết ngay nhỏ này mê trai đẹp! Phân biệt đối xử rõ ràng!" Một thằng con trai trong nhóm tức tối gào lên.
"Ghê vậy đại ca! Có cửa rồi!"
"Người ta từ chối hết, chỉ chấp nhận ông thôi kìa. Mau tiến lên đi! Biết đâu tương lai thành chị dâu tụi này, còn được kéo ra chơi game chung nữa. Nhớ dẫn cổ đi chơi với tụi tôi nha!"
Giang Diệc Nhiên nhìn chằm chằm màn hình, mắt hơi động đậy, nhưng không biết nên trả lời thế nào. Cuối cùng dứt khoát tắt máy tính.
Căn hộ vốn cách âm tốt, nên cũng chẳng nghe thấy tiếng gì bên ngoài.
Sống ở tầng cao trong thành phố, bình thường đến tiếng chim hót cũng chẳng nghe được. Chỉ khi mưa to hay có bão mới nghe thấy tiếng gió quật mưa rơi. Mà bây giờ tắt máy tính rồi, lại càng cảm thấy cô quạnh.
Giang Diệc Nhiên không tắt đèn bàn, chỉ trở về giường nằm xuống. Căn phòng chỉ còn ánh sáng từ đèn bàn và chút ánh sáng yếu ớt hắt qua cửa sổ sát đất, bóng đổ loang lổ lên tường.
Cậu cầm điện thoại lên, mở WeChat. Mục tin nhắn đầu tiên hiện ra chính là của Trần Lăng Huyên.
Ảnh đại diện của cô là một con mèo chinchilla màu trắng xám.
Cậu nhấn vào khung hội thoại. Trong đó ngoài dòng thông báo hệ thống "đã chấp nhận lời mời kết bạn", thì chẳng còn gì khác.
Giang Diệc Nhiên nhìn dòng chữ ấy, định gõ gì đó, nhưng mấy lần đều gõ rồi lại xoá. Cuối cùng, không nhắn gì cả.
Cậu thiếu niên cau mày nhẹ, như đang suy nghĩ điều gì, trông có vẻ băn khoăn khổ sở, rồi lại đặt điện thoại xuống.
—
Sáng hôm sau tỉnh dậy, trời vẫn âm u xám xịt. Nhưng nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy tuyết trên cành cây đã tan sạch. Biết đâu đến trưa trời lại hửng nắng.
Khi Phương Hạm dậy, chị Phương Vi và anh Quan Huống đã dậy từ sớm. Vừa thấy cô bước ra, họ liền chỉnh lớn âm lượng tivi đang phát bản tin buổi sáng. Giọng đọc rõ ràng của nữ MC lập tức vang khắp căn phòng hai phòng ngủ một phòng khách, khiến không khí trở nên rộn ràng, ấm cúng hơn hẳn.
Phương Vi vốn phải lo liệu nhiều việc. Vừa làm bữa sáng để sẵn trên bàn, vừa lo chuẩn bị cặp tài liệu của mình, còn không quên soạn mấy thứ cần thiết cho Phương Hạm mang đến trường hôm nay.
Quan Huống thì ăn sáng xong từ sớm, đang vào phòng thay đồ để chuẩn bị ra xe.
Hai người họ thường dậy sớm hơn Phương Hạm nửa tiếng, tranh thủ ăn uống và chuẩn bị xong xuôi. Đợi khi Phương Hạm thay đồ xong ra ăn sáng, họ đã bắt đầu bận việc riêng.
"Mau ăn đi, ăn xong còn kịp đi học, không biết có kẹt xe không nữa."
"Bánh quy và sô cô la chị bỏ sẵn trong cặp rồi nhé. Hộp thuốc và bình nước cũng ở trong đó." Phương Vi đứng ở cửa ra vào, cầm theo một túi đồ, dặn dò em gái.
Sô cô la đen có lợi cho tim, nên Phương Vi vẫn hay lén bỏ một thanh vào cặp cho cô. Nhưng thường thì Phương Hạm phải ăn rất lâu mới hết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!