Phương Hạm sững sờ đứng đó, ngơ ngác không biết làm gì. Phải mất mấy giây sau cô mới sực tỉnh, giơ tay lên nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng người đàn ông để an ủi.
"Anh đứng đây bao lâu rồi? Đã ăn gì chưa?" Cô cố gắng quan tâm hỏi.
Nhưng Giang Diệc Nhiên không trả lời bất cứ câu hỏi nào của cô, chỉ lặng lẽ ôm lấy cô, vùi đầu vào cổ cô không nhúc nhích.
Không biết qua bao lâu, anh mới ngẩng lên hỏi: "Anh có thể dẫn em đến một nơi không?"
"Hửm?"
Phương Hạm ngẩn người, đầu óc trống rỗng, nhưng rồi cũng chỉ do dự vài giây rồi khẽ gật đầu.
—
Cả đoạn đường, Phương Hạm như bị dắt đi trong mơ.
Cô không muốn, cũng chẳng dám nhắc đến chuyện hôm nay là ngày thứ ba mươi mốt. May mắn là đối phương cũng chẳng nhắc đến.
Dường như cả hai đều ngầm hiểu mà bỏ qua, nhưng thực chất lại giấu kín trong lòng.
Giang Diệc Nhiên lái xe đưa cô đến một khu trung tâm rất sầm uất.
Xe chạy một lúc rồi dừng lại bên cạnh một tòa cao ốc văn phòng.
Phương Hạm theo anh xuống xe, đi thêm một đoạn, cho đến khi anh dừng lại thì cô cũng dừng bước theo.
Trước mắt cô là một mặt bằng thương mại rất rộng, bên trong vẫn còn trống, chưa được trang trí, nhưng diện tích cực kỳ lớn, vị trí địa lý và môi trường xung quanh cũng vô cùng lý tưởng.
Cửa kính sát đất rộng lớn, bên trong còn có thêm tầng lửng, ánh sáng tự nhiên tràn ngập khắp nơi.
Phương Hạm đứng ngẩn ra ở cửa, đến khi nghe thấy tiếng Giang Diệc Nhiên vang lên bên cạnh.
"Em thích không?"
"Hả? Thích thì thích. Nhưng sao vậy?" Phương Hạm mơ hồ chẳng hiểu gì.
Cô lờ mờ đoán đây chắc là nơi Giang Diệc Nhiên mua lại, nhưng lại không hiểu anh định dùng làm gì.
Mặt bằng này rất rộng, nhưng rõ ràng chỉ hợp mở cửa hàng bán đồ, tiệm cà phê, nhà sách nhỏ hay kiểu quán cà phê mèo, hoàn toàn không phù hợp với các hoạt động thể thao hay huấn luyện.
Nào ngờ, Giang Diệc Nhiên mở miệng nói luôn: "Anh đã mua lại nó rồi, tặng cho em."
Anh nói với giọng dịu dàng, như đang cẩn thận chờ mong phản ứng của cô.
"Em có thể dùng nó để mở tiệm hoa. Anh đã khảo sát khu này rồi, xung quanh đa số là dân văn phòng, lại chưa có cửa hàng hoa nào, việc giao hàng sẽ rất thuận tiện. Lượng khách chắc sẽ nhiều hơn chỗ cũ, nhưng cũng không đến mức quá tải."
"Không gian còn lại với tầng lửng có thể kê thêm bàn ghế làm quán cà phê."
"Hoặc cũng có thể là nơi để em nghỉ ngơi."
"Tặng… tặng cho em?"
Phương Hạm kinh ngạc đến không nói thành lời, vội vàng lắc đầu từ chối theo phản xạ:
"Cái này em không thể nhận được."
"Nó quá đắt đỏ. Hơn nữa em cũng không nghĩ ra được thứ gì có thể đáp lại anh."
Cô lắc đầu như cái trống bỏi. Chỉ nghĩ thôi cũng đủ biết nơi này tốn bao nhiêu tiền. Mà cô thì lại chẳng có gì để đáp lễ xứng đáng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!