Chương 5: (Vô Đề)

Sau khi nghe cô nói "không sao", Giang Diệc Nhiên liền quay lưng bỏ đi.

Nhưng Phương Hạm vẫn còn hồi hộp, phải mất một lúc lâu mới bình tĩnh lại.

Giữa hai người bọn họ vốn chẳng mấy khi nói chuyện với nhau. Mỗi lần cậu chủ động lên tiếng, cô đều nhớ rất lâu.

Đôi mắt của cậu thiếu niên ấy có một nét gì đó vừa sắc bén vừa quyến rũ, khóe mắt và đuôi mắt hơi hất lên, nhưng đồng tử thì lại mang màu đen thuần khiết, rất đỗi chân thành. Mỗi lần cậu nhìn về phía cô, cô lại thấy hơi bối rối, chẳng dám nhìn lại.

"Thật cạn lời, đến một câu xin lỗi cũng không biết nói."

Dương Thư Tuyết lẩm bẩm đi tới, rồi thò tay vào túi tìm, "Thôi chết, hình như mình không mang khăn giấy."

"Không sao đâu, cũng không ướt lắm. Phủi đi là được rồi."

Phương Hạm an ủi bạn, cúi đầu chỉnh lại tóc.

Thật ra phần tuyết đáng lo thì đã tan hết rồi, ngoài việc trên đỉnh đầu hơi ướt thì cũng chẳng có gì nghiêm trọng.

Hai người vội vã dọn dẹp sơ qua, rồi tranh thủ quay lại lớp trước giờ học chiều.

Giang Diệc Nhiên trở lại muộn hơn cô một chút.

Dường như cậu đã quên luôn chuyện vừa nãy khi ném tuyết trúng đầu cô, về lớp cũng chẳng nói thêm câu nào, khiến cô cứ thấp thỏm lo âu một cách vô ích.

Chiều nay có hai tiết tiếng Anh, một tiết Vật lý và một tiết Sinh học.

Vì trước đó nghỉ học ở nhà một thời gian, Phương Hạm bị hụt kha khá bài vở. Tuy có cố gắng tự học ở nhà, nhưng từ khi lên lớp 11, nhiều nội dung không thể tự học mà hiểu hết được.

Trong giờ, cô tranh thủ ghi chép cẩn thận nên không còn tâm trí đâu mà lén nhìn Giang Diệc Nhiên. Chỉ có lúc nào ngẩn người ra, nhận ra cậu đang ngồi ngay cạnh bên, cô lại không kìm được cảm giác vui vui trong lòng.

Buổi tối ăn cơm cùng bạn trong nhà ăn rồi trở lại học tiết tự học buổi tối.

Lớp 11 có lịch học tối tập thể, thường kéo dài đến tám rưỡi.

Phương Hạm phải ngủ trước mười giờ, nên khi về đến nhà là chẳng còn thời gian học gì nữa. Bởi vậy cô cố gắng hoàn thành hết bài tập trong giờ tự học.

Giang Diệc Nhiên rất yên tĩnh, dù không học cũng không làm phiền đến ai. Thỉnh thoảng cậu nghịch điện thoại, có lúc lại đọc sách ngoài chương trình.

Thế nhưng vì cậu ngồi bên trái, nên Phương Hạm ngại nhìn về bên đó, mắt cứ nhìn chệch sang phải.

Khi cậu ở bên cạnh, trong lòng cô lại có cảm giác rất an ổn. Nhưng hễ nghĩ đến chuyện Giang Diệc Nhiên đang theo đuổi người khác, và sắp tới sẽ ra nước ngoài, tim cô lại như có hai tảng đá đè lên, nặng trĩu, nghẹn ngào.

Cô thật sự may mắn, vì được ngồi cạnh người mình thích.

Nhưng tiếc là, sự may mắn đó… chỉ dừng lại ở chỗ được ngồi cạnh thôi.

Cuối cùng cũng đến giờ tan học buổi tối.

Chuông vừa vang lên, gần như ngay lập tức, Giang Diệc Nhiên đã đứng bật dậy rời khỏi lớp.

Phương Hạm nhìn bóng cậu khuất dần ở cửa lớp, cúi đầu lặng lẽ thu dọn đồ đạc.

"Trời ơi, hôm nay bài tập Toán nhiều thật đấy."

"Cậu làm xong chưa?" Dương Thư Tuyết đã thu dọn xong ba lô, đứng cạnh bàn Phương Hạm hỏi.

"Ừm, cậu cần dùng à?" Phương Hạm vừa dọn đồ vừa rút tập bài tập Toán đưa cho bạn.

"Trời ơi, cảm ơn đại thần!" Đối phương vui ra mặt, nhận lấy tập bài rồi bỏ vào chiếc túi đeo chéo sau lưng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!