Chương 49: (Vô Đề)

"Anh muốn nói với em một chuyện." Giang Diệc Nhiên lên tiếng.

Vì điều sắp nói quá quan trọng, bản thân lại chưa từng trải qua thời khắc này bao giờ nên anh hơi căng thẳng.

Người đàn ông siết chặt nắm tay, cẩn thận quan sát biểu cảm của đối phương. Nhưng người con gái ấy chỉ tựa tay lên lan can, mặt hướng về phía hồ xa, trông yên tĩnh lạ thường, thậm chí còn mang theo nét buồn bã.

Hàng mi của Phương Hạm hơi cụp xuống, như đang trầm ngâm suy nghĩ điều gì đó.

Một cơn gió thoảng qua, làm mấy sợi tóc mai bên má cô khẽ tung bay, để lộ chiếc cằm thon trắng trẻo và sống mũi cao thanh tú.

Tấm lưng cô mảnh khảnh, cả người nhìn mềm mại như sương khói, nhưng lại có một cảm giác cố chấp mong manh.

Thật ra, Giang Diệc Nhiên đã để ý từ sớm, hôm nay Phương Hạm cột tóc bằng chiếc dây buộc tóc ngọc trai mà anh từng nhắc đến.

Cô mấy hôm nay toàn xõa tóc, chỉ riêng hôm nay buộc đuôi ngựa. Hai bên má là mái tóc uốn nhẹ hình chữ "bát", trông rất dịu dàng, mang dáng vẻ của một cô nữ sinh trong sáng, nhưng biểu cảm lại pha lẫn một nỗi buồn khó tả.

Mãi vài giây sau, cô mới khẽ mím môi, hỏi anh: "Anh định nói chuyện chia tay à?"

"Hả?"

Giang Diệc Nhiên sững người tại chỗ, không chắc mình vừa nghe thấy gì. Nhưng anh biết rõ mình nghe rất rõ, một câu nói như luồng điện xẹt qua đầu, khiến mọi suy nghĩ đều bị cắt ngang, đầu óc trống rỗng.

"Nếu là chuyện đó thì không cần nói nữa đâu." Anh nghe Phương Hạm nói tiếp.

"Ừm, chẳng phải lúc đó chúng ta đã nói rồi sao? Sau khi kết thúc một tháng thì ai cũng không được nhắc đến chuyện chia tay, ngày hôm sau sẽ tự động tách ra."

"Vậy nên dù chỉ còn nửa ngày, có thể giống như trước kia, yên lặng bên nhau được không? Coi như em cầu xin anh đó."

"Em chỉ muốn bình yên kết thúc ngày hôm nay."

Vừa nói, cô vừa cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ như cầu xin, trông có chút tủi thân.

Giang Diệc Nhiên phải mất một lúc lâu mới phản ứng lại được, nhưng trong lồ ng ngực đã có một cơn đau âm ỉ lan tỏa, rất thật, rất rõ.

Giống như suốt cả tháng qua, anh chẳng làm được gì ra hồn cả.

Cô vẫn luôn nghi ngờ động cơ ban đầu của anh.

Người đàn ông nhíu mày, trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu không thể diễn tả.

"Tại sao em lại nghĩ như vậy?"

Anh không hiểu, thực sự không hiểu. Trong lòng còn có chút tức giận.

Nhưng Phương Hạm vẫn cúi đầu, không trả lời ngay. Mãi một lúc sau mới khẽ nói: "Anh là một người rất tốt…"

"Tháng qua em đã rất vui, và cũng rất biết ơn anh."

"Đừng nói nữa." Giang Diệc Nhiên cắt lời cô.

Đầu óc anh trống rỗng. Tất cả những gì định nói bỗng chốc quên sạch. Nếu không phải lúc buông tay vô tình chạm vào chiếc hộp cứng cộm trong túi quần, có lẽ anh cũng đã quên mất mình đến đây là để làm gì.

Ước nguyện từ nhiều năm trước anh đã thực hiện được. Anh muốn chính tay đưa cô đến trước mặt Phật tổ, cho người thấy, xem như một lời hồi đáp trọn vẹn.

Nhưng Giang Diệc Nhiên không ngờ rằng, khi anh còn chưa nói gì, Phương Hạm đã chủ động nhắc đến "thỏa thuận một tháng".

Anh biết đã gần đến hạn, nên mới dẫn cô đến đây, mong có thể bắt đầu lại từ đầu. Không ngờ trong lòng cô, anh vẫn sẽ rời đi, sẽ bỏ cô lại.

Đến cả trong tiềm thức cô cũng nghĩ như thế.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!