Chương 48: (Vô Đề)

Sáng sớm hôm sau, Giang Diệc Nhiên đã đến đón cô.

Từ sau khi biết hôm nay anh sẽ đưa mình đến chùa Vân Ẩn, Phương Hạm đã không ngủ ngon được. Có lẽ là vì trong lòng sớm đã mơ hồ nhận ra kết cục, nên ngay từ khoảnh khắc biết tin, trái tim cô như bị đổ đầy xi măng, nặng trịch, u ám, mơ hồ suốt cả một ngày trời.

Buổi sáng, đúng như dự báo thời tiết, trời vẫn chưa mưa nhưng mây xám phủ kín, bầu trời âm u nặng nề. Cảm giác ấy chẳng khác gì tâm trạng của Phương Hạm lúc này.

Nhưng người bên cạnh lại hoàn toàn khác.

Khi Giang Diệc Nhiên lái xe tới đón, tâm trạng của anh rõ ràng rất tốt, đến mức có thể thấy được bằng mắt thường. Dường như cả ánh nắng mùa hè đều tụ lại nơi anh, khiến anh trở nên chói mắt, rạng rỡ và sáng ngời.

Hôm nay anh mặc một chiếc áo thun cotton trắng tinh kiểu Mỹ, quần dài kiểu casual vừa vặn. Trên ngực trái có in dòng chữ đen theo phong cách gothic. Thiết kế vai rũ nhẹ khiến cả người anh trông càng thêm thoải mái và phóng khoáng hơn mọi ngày.

Giang Diệc Nhiên mặc gì cũng như người mẫu bước ra từ tạp chí thời trang.

Trên đường chở cô đi, anh thi thoảng kể vài chuyện thú vị. Nhưng Phương Hạm trong lòng chất chứa tâm sự, nhìn cảnh sắc ngoài cửa xe cũng không thể nào vui nổi.

"Sao vậy? Trông em cứ như đang lơ ngơ suy nghĩ gì đó." Anh vừa lái xe vừa hỏi.

"Không có gì." Phương Hạm lắc đầu.

"Tại tối qua ngủ không ngon, giờ vẫn thấy hơi mệt." Cô mím môi đáp.

"Vậy anh không nói nữa. Em ngủ một chút đi."

"Lát tới nơi anh gọi. Sau lưng có cái chăn đấy, ra ghế sau nằm chút sẽ thoải mái hơn."

Giang Diệc Nhiên tưởng cô thật sự mệt nên giọng nói cũng dịu đi vài phần.

"Ừm, được."

Phương Hạm cụp mi mắt, nghe lời ra sau ghế nằm xuống, lấy chiếc chăn lông mềm phủ lên người.

Không gian trong xe rộng rãi, phảng phất hương nước hoa xe nhẹ nhàng, giống như hơi thở lạnh lẽo thanh sạch của núi tuyết xa xôi, khiến người ta cảm thấy thư thái và dễ chịu.

Cô kéo chiếc chăn lông sạch sẽ mỏng nhẹ trùm lên người, mềm mềm mịn mịn, chạm vào má khiến lòng cô thấy ấm áp.

Nằm ở ghế sau, cô chỉ có thể thấy được một phần bờ vai của anh và chút xíu góc mặt nghiêng.

Dù sao thì, vốn dĩ cô cũng không buồn ngủ lắm, chỉ là thật sự đau đầu.

Tối qua cô cứ chập chờn nửa mê nửa tỉnh, mãi không ngủ sâu được. Chỉ cần nghĩ đến chuyện hôm nay là ngày cuối cùng, mắt cô lại không kìm được mà cay xè.

Giang Diệc Nhiên thật sự rất đẹp trai.

Dù chỉ nhìn một góc mặt nghiêng không rõ nét, vẫn có thể chắc chắn rằng đây là một người đàn ông cực kỳ cuốn hút.

Chắc là do khí chất của anh đặc biệt hơn người ta?

Phương Hạm mở mắt nhìn anh từ phía sau, lòng càng thêm trống trải.

Cô rất thích ở bên anh. Dù chẳng làm gì, chỉ cần được ở cùng một không gian yên tĩnh như vậy với Giang Diệc Nhiên cũng đủ khiến cô thấy mãn nguyện rồi.

Giống như hồi còn đi học vậy. Dù Giang Diệc Nhiên chẳng mấy khi chú ý đến cô, chỉ cần được ngồi gần anh, cô đã thấy vui như mở hội, đến việc đi học cũng đầy động lực.

Cô chưa bao giờ cần anh phải hồi đáp điều gì cả.

Nhưng mà…

Sau này, đến cả cơ hội như thế này cũng không còn nữa. Chỗ ngồi phía sau xe anh rồi sẽ dành cho một cô gái khác và những đứa con tương lai của anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!