Nghe Giang Diệc Nhiên nói thích mình, tâm trạng Phương Hạm cũng tốt lên không ít. Cảm giác buồn bã về thời hạn một tháng kia dường như cũng vơi đi phần nào.
Sau đó, Giang Diệc Nhiên dẫn cô đi ăn sáng rồi đưa cô về lại tiệm hoa mới rời đi.
Tối hôm đó, Phương Hạm về nhà ăn cơm.
Phương Vi giờ đã mang thai ở tháng cuối, bụng nhô lên trông thấy. Phương Hạm vừa về đã ngạc nhiên, vừa mừng rỡ xúc động thay cho chị gái.
Việc một sinh linh mới đang lớn lên trong bụng thật sự là điều kỳ diệu.
Từ sau khi mang thai, Phương Vi hầu như không đụng đến việc nhà nữa. Trong nhà thuê người giúp việc đến theo giờ, mỗi ngày nấu ăn và dọn dẹp. Nhưng tối nay Phương Vi vẫn đích thân vào bếp làm món trứng hấp tôm và đậu phụ hầm nấm mà Phương Hạm thích ăn nhất.
Đã nửa tháng rồi cô chưa về nhà, lần này vừa về liền bị chị kéo nói chuyện một hồi lâu, dặn dò cô đừng thức khuya, đừng lo nghĩ nhiều quá.
Vì về muộn nên tối đó Phương Hạm không quay lại ký túc xá mà ngủ lại phòng nhỏ của mình.
Dù sau này căn phòng đó có thể sẽ nhường lại cho đứa bé trong bụng chị, nhưng ít nhất hiện tại mọi thứ bên trong vẫn còn y nguyên như ngày xưa, như lúc còn là phòng riêng của cô.
Mọi vật dụng đều là của cô cả.
Ga giường, chăn gối vẫn là kiểu cô từng chọn. Bàn học vẫn chất đầy sách vở thời đi học, nào là bút chì, bút mực, tẩy, thước đủ thứ lặt vặt.
Mỗi lần về đây, Phương Hạm đều có cảm giác như được quay lại thời cấp hai, cấp ba.
Tắm rửa xong, cô quay về phòng, vừa đóng cửa thì phát hiện Giang Diệc Nhiên đã gọi cho mình ba cuộc liền. Chỉ là lúc nãy điện thoại cô để chế độ im lặng trong túi nên không hề hay biết.
Mở WeChat ra, cô thấy anh gửi cả loạt icon "ngồi chồm hổm bên tường" đầy ấm ức.
Cô vội nhắn lại:
"Lúc nãy em đang nói chuyện với chị, không thấy điện thoại. Giờ mới về phòng. Tối nay em không về ký túc xá đâu."
Phương Hạm ngồi xuống bàn, vô tình liếc mắt thấy chiếc hộp nhỏ màu hồng có ô kẻ từng dùng để đựng đồ lặt vặt ngày xưa, cô liền đưa tay lấy xuống mở ra.
Bên trong ngoài mấy món đồ linh tinh, còn có cả kẹo bạc hà Giang Diệc Nhiên từng đưa cho cô hồi đó.
Hồi ấy anh cho cô mấy viên, cô chỉ ăn hai viên, phần còn lại vẫn được giữ ở đây.
Mà chắc cũng hết hạn lâu rồi… cô nghĩ bụng.
Cô lấy điện thoại ra chụp lại viên kẹo, định gửi cho Giang Diệc Nhiên xem, lại nhớ đến dây buộc tóc ngọc trai mà anh từng nhắc đến.
Cô lục lọi trong tủ một lúc mới tìm ra chiếc dây ấy, rồi chụp chung với viên kẹo gửi cho anh.
"Muốn nhìn em đeo cái này." Anh nhắn dưới ảnh chiếc dây.
"Cái kia là gì vậy?" Anh lại hỏi về viên kẹo.
Phương Hạm không hề bất ngờ.
Giang Diệc Nhiên hồi đó hoàn toàn không để ý đến cô, chia kẹo cho cô chỉ là hành động vô thức. Với anh, những chuyện nhỏ như thế chẳng có lý do gì để nhớ lâu.
Chỉ bởi người cô thích là anh, nên cô mới khắc ghi lâu đến vậy.
Nếu là người khác cho cô kẹo, hay chính cô chia đồ ăn vặt cho bạn cùng lớp, chắc cũng chẳng nhớ nổi nữa.
"Hồi cấp ba, có một tối học tự học anh chia cho em đấy."
"Em ăn vào thấy mát lạnh, anh còn bảo em làm quá." Cô cúi đầu gõ rồi đặt điện thoại qua một bên, lặng lẽ cầm lấy một viên kẹo nhìn ngắm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!