Chương 46: (Vô Đề)

"Anh chỉ đang nói sự thật thôi." Giang Diệc Nhiên đáp.

Nhưng hàng mi của Phương Hạm cụp xuống, cô mím môi rồi khẽ nói: "Nhưng thật ra, con gái khi hỏi câu đó không phải là muốn nghe mấy chuyện lý lẽ đâu. Chỉ muốn nghe câu trả lời đơn giản và chắc chắn nhất thôi, dù cho đó chỉ là lời nói dối."

"Cho dù sau đó anh có nói bao nhiêu điều, cũng không bằng ngay từ đầu chỉ nói một câu "Anh thích em"."

"Dù có là lời dối trá nghe vào tai, trái tim cũng sẽ thấy vui một chút."

Cô nói đến đây, khóe mắt lại bắt đầu cay xè.

Giang Diệc Nhiên nói cả một tràng dài, nói bao nhiêu điều vòng vo, lại cứ không chịu nói ba chữ "anh thích em". Cứ như thể anh đang cố tình né tránh nó vậy.

Cũng dễ hiểu thôi. Có lẽ anh thật sự không muốn nói, nên mới cố lảng đi.

Cô ép người khác thì có ý nghĩa gì?

Bọn họ đều là người lớn cả rồi. Giang Diệc Nhiên đang tìm đường rút lui, thì bản thân cô cũng nên biết điều một chút, đừng khiến mọi chuyện trở nên khó xử.

Nghĩ vậy, lòng cô lại đau xót thêm chút nữa, nhưng vẫn cố làm ra vẻ buông bỏ, nhẹ nhàng thở ra một hơi, cười gượng: "Nhưng không sao đâu, giờ em cũng hiểu ý anh là gì rồi."

Nhưng Giang Diệc Nhiên nghe giọng điệu của cô, vẫn cảm thấy tâm trạng cô chẳng tốt lên chút nào.

"Vậy thì… anh thích em."  Anh nói.

Không ngờ sau khi nghe xong, giọng của Phương Hạm vẫn nhỏ xíu, yếu ớt như bị uất ức: "Là vì em nói trước nên anh mới nói."

Giang Diệc Nhiên bị cô chọc cho bật cười: "Trời ơi, bà nội ơi."

"Trước đây anh không nhìn ra, em cũng khó chiều ghê đấy nhỉ, hử?"

"Nói kiểu gì cũng không vui."

Vừa nói, anh vừa vòng tay qua eo, kéo cô gái bên cạnh ôm chặt vào lòng, rồi cúi đầu hôn lia lịa lên mặt cô mấy cái liền.

Phương Hạm bị anh hôn đến mức mắt cũng chẳng mở ra nổi, chỉ cảm thấy bản thân giống như một cái cây, còn Giang Diệc Nhiên là chim gõ kiến, cứ liên tục chọc tới chọc lui trên mặt cô.

Cô phải mất một lúc mới lên tiếng được: "Được rồi được rồi, đừng hôn nữa mà."

Giờ cô cũng chẳng còn muốn so đo chuyện "có thích hay không" nữa.

Nhiều khi, có hỏi cũng chẳng thay đổi được gì.

Nhưng sau màn hôn dồn dập ấy, Phương Hạm rõ ràng cảm thấy người Giang Diệc Nhiên càng lúc càng nóng.

Cô vất vả lắm mới đợi đến lúc anh ngừng lại, liền lùi về sau một chút, đưa tay đẩy anh ra xa hơn một tí, đợi đến khi nhịp thở bình ổn lại mới nhỏ giọng hỏi: "Anh… như vậy thật sự không sao chứ?"

"Sao cơ?" Giang Diệc Nhiên hỏi.

"Thì là… cái đó…" Phương Hạm không biết nói thế nào, hai má đỏ rực như muốn bốc cháy.

Rõ ràng biết là anh không nhìn thấy, vậy mà tay cô vẫn vô thức chỉ về phía dưới của anh.

Giang Diệc Nhiên hơi sững lại, một giây sau mới nhận ra cô đang nói đến chuyện gì.

"Em quan tâm chuyện này vậy sao?" Anh khẽ cười, giọng đàn ông trầm thấp như cố tình trêu chọc, "Hay là… May I ask you a favor please?"

Phương Hạm như bị ai bóp tim một cái, chỉ muốn tìm cái lỗ chui về nhà.

Cô chỉ là cảm thấy khi anh vẫn "dựng cờ" mà ôm cô thì quá không tự nhiên thôi. Trong đầu cũng chỉ nghĩ đến chuyện tránh đi một lát, hoặc bảo anh vào nhà tắm. Không ngờ Giang Diệc Nhiên lại nói ra mấy câu như thế.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!