Ngay khoảnh khắc thấy nước mắt của Phương Hạm, Giang Diệc Nhiên đã biết mình làm hỏng chuyện rồi.
Anh cau mày lại.
Thật ra khi thấy cô khóc, trong lòng anh cũng chẳng dễ chịu gì, nhưng anh biết mình không thể cứ để yên như vậy.
Anh thở dài một hơi, lại đè người lên, dùng hai tay giữ lấy vai cô, xoay người cô lại, buộc cô phải đối diện với mình.
"Chuyện đó chứng minh em can đảm hơn nhiều người khác, đúng không?"
"Nếu là anh, có khi anh còn chẳng đủ dũng khí để làm cuộc phẫu thuật như vậy. Nhưng em không chỉ trải qua được, mà còn kiên cường sống đến bây giờ."
"Thế nên, đừng khóc nữa, được không?"
Phương Hạm không trả lời. Nhưng ít nhất cô đã đưa tay lau nước mắt, không còn nức nở như trước nữa, chỉ là nước mắt vẫn chảy ra không ngừng.
Cô biết những lời Giang Diệc Nhiên nói đều là để an ủi.
Cô có thể chấp nhận khuyết điểm trên cơ thể mình, nhưng khi bị người mình thích nhìn thấy, vẫn không kìm được cảm giác tủi thân và buồn bã. Chỉ là, sự tủi thân ấy không phải vì Giang Diệc Nhiên, mà là vì bất lực với tất cả những gì bản thân từng trải qua.
Cô nghĩ, thật ra Giang Diệc Nhiên cũng khá xui xẻo.
Chuyện này vốn chẳng liên quan gì đến anh, anh cũng không có nghĩa vụ phải chấp nhận một người như cô. Nếu không phải vì cảm giác tội lỗi, có lẽ anh đã chẳng ở bên cô.
"…Xin lỗi." Phương Hạm lau nước mắt, thì thào nói.
Giang Diệc Nhiên rõ ràng sửng sốt, không hiểu sao cô lại nói vậy.
"Xin lỗi vì cái gì?"
"Tại sao lại phải xin lỗi anh?"
Nhưng Phương Hạm không trả lời, chỉ khẽ lắc đầu.
Anh không đoán được cô đang nghĩ gì, nên cảm thấy bực bội và rối loạn trong lòng.
"Đừng nghĩ ngợi nhiều như vậy được không? Con người phần lớn đều tự chuốc khổ vào thân vì nghĩ quá nhiều đấy." Anh nói.
Sau câu đó, Phương Hạm miễn cưỡng gật đầu.
Ánh đèn đầu giường hắt lên gương mặt cô, làn da trắng ngần, môi hồng nhẹ. Môi cô rất đẹp, độ dày vừa vặn, giữa môi trên còn có đường viền cong nhẹ tạo thành hình giọt lệ, sắc môi mịn màng, rất thích hợp để hôn.
Anh nhìn, rồi cúi người hôn lên đó.
Phương Hạm không có phản ứng gì khi bị anh hôn. Nhưng khi tay anh lần nữa kéo vạt áo cô lên, vừa chạm đến thắt lưng, cô liền phản ứng cực nhanh.
Cô kéo áo xuống lại, đồng thời đẩy tay anh ra, ánh mắt lộ rõ vẻ né tránh.
Giang Diệc Nhiên đoán được, chắc hẳn cô vẫn chưa vượt qua được rào cản tâm lý trong lòng mình, cảm thấy vết sẹo ấy xấu xí, đáng bị chê bai.
Anh cau mày, nắm lấy cổ tay cô, dùng chút sức, khiến cô có vùng vẫy cũng không thoát ra được.
"Không được khóc nữa." Anh nói, giọng có chút nghiêm khắc.
Sau đó, một tay anh giữ chặt cô, tay còn lại tiếp tục vén áo cô lên lần nữa.
Phương Hạm trợn tròn mắt, bị dọa sững người, đến cả nước mắt cũng khựng lại.
Chủ yếu là vì Giang Diệc Nhiên đột nhiên nghiêm giọng, khiến tâm trạng tủi thân của cô bị dọa bay mất. Như thể quay lại khoảng thời gian cấp ba, khi anh lạnh lùng gắt gỏng bắt cô tránh xa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!