"Hả?" Phương Hạm tròn xoe mắt, má khẽ ửng đỏ: "Cũng… cũng được."
Thật ra đầu óc cô vẫn còn mơ mơ màng màng.
"Em muốn ngủ riêng hay ngủ với anh?" Giang Diệc Nhiên lại hỏi tiếp.
"Em sao cũng được." Cô cúi đầu, ánh mắt bắt đầu lảng tránh.
Chuyện này mà để con gái nói ra thì đúng là có hơi ngượng. Nói muốn ở phòng khách thì thấy giống như đang giữ khoảng cách với anh, còn bảo ở cùng phòng thì lại thấy mình không giữ ý.
Không ngờ Giang Diệc Nhiên lại vô cùng tự nhiên, khẽ nói: "Vậy thì ở cùng anh đi, mấy phòng kia anh cũng chưa dọn dẹp gì nhiều."
"Như thế có gì cần là em cũng tiện gọi anh."
Giọng điệu anh rất tùy ý, không mang theo bất kỳ hàm ý nào. Ngược lại, chính cô mới là người suy nghĩ lung tung.
"Vậy được thôi." Phương Hạm nhẹ gật đầu.
Giang Diệc Nhiên đưa cô vào phòng ngủ. Phương Hạm đứng trước cửa phòng tắm, nhìn Giang Diệc Nhiên vào phòng thay đồ tìm đồ, cuối cùng lấy ra một chiếc áo thun trắng đơn giản đưa cho cô.
"Cái này được không?" anh hỏi.
Phương Hạm nhận lấy, giơ lên người thử.
Áo của Giang Diệc Nhiên đối với cô thì rộng thùng thình. Dù chỉ là một chiếc áo thun, nhưng mặc lên người cô thì độ dài đã che quá mông.
Vào tắm, Phương Hạm rất cẩn thận. Cô mang đồ vào, quan sát xung quanh, với mọi ngóc ngách đều tràn đầy tò mò.
Cô vừa nhìn mấy món đồ trên kệ, vừa cẩn thận đặt đồ của mình qua một bên, sau đó mới vào buồng tắm gội rửa.
Dù phòng tắm có một bồn tắm rất lớn, nhưng vì đã khuya, lại là nhà người khác nên cô chẳng nghĩ gì nhiều, chỉ muốn nhanh chóng tắm xong rồi ra ngoài.
Cô tắm gội đơn giản, thay đồ sạch sẽ, sấy tóc khô mới bước ra khỏi phòng tắm.
Hơi nước làm nhiệt độ trong phòng tắm ấm lên, nhưng vừa ra ngoài đã cảm thấy mát lạnh rõ rệt, tuy vậy vẫn rất dễ chịu.
Vì đi vội nên Phương Hạm không mang theo gì cả, đành dùng dầu gội và sữa tắm của Giang Diệc Nhiên. Sau khi tắm xong, da đầu và làn da đều phảng phất hương bạc hà mát lạnh, hương thơm thoang thoảng như mùi quen thuộc trên người anh.
Nghĩ đến đây, má Phương Hạm lại đỏ bừng lên.
Cảm giác này thật kỳ lạ.
Phương Hạm ôm đống quần áo cũ ra ngoài, lòng có phần thấp thỏm.
Nhưng vừa bước ra đã không thấy Giang Diệc Nhiên trong phòng. Cô lại đi về phía bên kia phòng, nhẹ nhàng kéo rèm cửa sổ nhìn ra ban công cũng chẳng thấy bóng dáng anh.
Có lẽ đang bận việc, hoặc ra phòng gym rồi? – Cô lặng lẽ đoán, rồi quay lại ngồi bên giường.
Thật ra từ lúc bước vào nhà anh, cô đã không dám hoàn toàn thả lỏng, cơ thể lúc nào cũng hơi gồng lên, có phần ngại ngùng.
—
Một lúc lâu sau, Giang Diệc Nhiên mới trở về.
"Anh đi đâu vậy?" Phương Hạm hỏi.
"À, anh vừa ra phòng gym chạy bộ chút." Anh đáp rồi đi thẳng vào phòng tắm.
Phương Hạm ngồi trên giường không biết làm gì, nhân lúc Giang Diệc Nhiên đang tắm thì lướt điện thoại một lát. Đúng lúc thấy tin nhắn của Phương Vi gửi đến, hỏi ngày mai có về nhà không.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!