Chương 43: (Vô Đề)

"Vậy lát nữa em có đi với anh không?" Giang Diệc Nhiên hỏi.

Phương Hạm suy nghĩ một chút, rồi lắc đầu:

"Ừm, thôi, em về tiệm xem sao đã. Mấy bó hoa nếu để một ngày không thay nước, thời gian nở sẽ bị rút ngắn rất nhiều."

"Được rồi, vậy tối anh qua đón em." Giang Diệc Nhiên đáp, vừa gật đầu tỏ vẻ hiểu, nhưng vẫn hơi do dự rồi hỏi tiếp:

"Em đã bao giờ nghĩ tới việc thuê thêm người phụ không?"

"Nếu có nhân viên, sẽ đỡ mệt hơn nhiều."

Giang Diệc Nhiên hơi nhíu mày, nói: "Nếu khó khăn về tài chính thì để anh lo."

"Hả? Không, không cần đâu." Phương Hạm bất ngờ, vội vàng xua tay từ chối: "Tiệm em vốn dĩ không lớn, số lượng hoa cần chăm sóc cũng không nhiều. Nếu thuê thêm người thì em chẳng còn việc gì để làm."

"Vả lại chăm sóc hoa cỏ vốn là sở thích của em mà, không cảm thấy mệt chút nào." Cô mỉm cười.

Cô không quen nhận sự giúp đỡ của người khác. Vừa nghe Giang Diệc Nhiên nói muốn bỏ tiền ra, bản năng đầu tiên là từ chối ngay.

"Ừ, được rồi." Giang Diệc Nhiên khẽ gật đầu, đáp lại một tiếng. Dù vẫn lo lắng, nhưng anh vẫn tôn trọng lựa chọn của cô.

Vừa nói, anh vừa cúi xuống ôm lấy cô.

Phương Hạm mở to mắt, cơ thể hơi cứng lại. Phải mất mấy giây mới phản ứng kịp để đáp lại vòng ôm ấy.

Cô đưa tay lên, đầu ngón tay liền chạm vào đường nét cơ bắp rắn rỏi sau lưng Giang Diệc Nhiên.

Anh ôm cô rất chặt, đến mức hai người gần như dán sát vào nhau.

Phương Hạm hơi ngẩng đầu, có thể cảm nhận được ngực mình bị ép nhẹ vào lồ ng ngực anh.

Cằm của Giang Diệc Nhiên lúc này đang đặt trên vai cô, nặng nề mà yên ổn. Nhịp thở đều đặn và ấm áp của anh phả nhẹ bên cổ cô, khiến người ta cảm thấy an lòng.

Mặt trời đã lên cao. Ánh sáng rực rỡ của buổi sáng chiếu thẳng vào họ. Dù nhắm mắt lại cũng có thể cảm nhận được nguồn sáng ấy.

Một dòng ấm áp theo đó lan ra khắp lồ ng ngực Phương Hạm.

Khoảnh khắc này thật sự quá tuyệt.

Cô cũng siết chặt tay ôm lấy cánh tay anh, nhắm mắt lại tựa vào người anh, bàn tay phải nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng anh như an ủi.

Sau khi cùng nhau ngắm mặt trời mọc, hai người ăn sáng xong rồi mới trở về.

Giang Diệc Nhiên lái xe đưa Phương Hạm về lại tiệm hoa, rồi đến tối mới quay lại đón cô. Trong lúc chia xa, cả hai đều bận rộn với công việc mình yêu thích.

Tầm gần sáu giờ chiều, Giang Diệc Nhiên mới xử lý xong mọi việc và đến tìm cô.

Lúc này, Phương Hạm cũng vừa hoàn tất các đơn hàng trong ngày, đang dọn dẹp những việc cuối cùng của buổi tối.

Nghĩ đến chuyện tối nay đã hẹn sẽ đến nhà Giang Diệc Nhiên, cả ngày cô đều trong trạng thái vừa căng thẳng vừa mong chờ.

"Sao rồi?" Giang Diệc Nhiên đứng ở cửa hỏi.

"Gần xong rồi, anh chờ em thêm chút nhé." Phương Hạm nói, vừa cởi chiếc áo đồng phục chỉ mặc khi làm việc ở tiệm, tắt máy tính và đèn rồi bước ra khỏi quầy đi về phía anh.

"Hôm nay buôn bán thế nào?" Anh hỏi như chuyện phiếm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!