Hai người ngồi ngắm sao một lúc, mãi đến gần chín giờ mới quay lại lều.
Phương Hạm ban đầu còn lo nếu chỉ có một cái chăn thì sẽ ngại ngùng lắm. May mà điều đó không xảy ra. Tuy chỉ có một cái lều, nhưng lại có hai túi ngủ riêng biệt.
Cô nhìn hai chiếc túi ngủ ấy, trong lòng vừa thấy yên tâm, lại vừa có một chút hụt hẫng khó tả.
Ở ngoài trời không có nhiều hoạt động giải trí, mà mai lại phải dậy từ bốn giờ để ngắm bình minh, nên cả hai cũng đi ngủ khá sớm.
Mọi thứ chuẩn bị xong xuôi, Phương Hạm là người vào trước, chọn túi ngủ bên trái chui vào, chỉ để lộ mỗi cái đầu.
Giang Diệc Nhiên kéo khóa lều lại rồi mới bước vào trong, lập tức biến chiếc lều thành một không gian nhỏ khép kín hoàn toàn.
Cả hai cùng treo mỗi bên hai chiếc đèn lồng kiểu cổ, thắp sáng mọi góc trong lều.
Bên ngoài trời tối đen, chỉ còn tiếng dế và ve sầu râm ran vang lên từng chập.
Thấy Giang Diệc Nhiên như chuẩn bị cởi áo khoác, Phương Hạm theo phản xạ liền nhắm tịt mắt lại. Bên tai lập tức vang lên tiếng sột soạt của vải vóc bị vò và gấp lại.
Cô hé mắt nhìn trộm, phát hiện anh chỉ cởi chiếc áo khoác mỏng bên ngoài, để lại áo thun bên trong, rồi với tay tắt đèn trong lều, sau đó mới nằm xuống bên cạnh cô.
Không ai biết lúc đó tim Phương Hạm đã đập thình thịch thế nào.
Nhưng thực ra chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Cô từng rất căng thẳng, còn chuẩn bị tâm lý sẵn sàng nếu có gì bất ngờ. Nhưng thực tế, chẳng có gì ngoài chuyện anh bình thường nằm xuống ngủ, không hề có thêm động tác nào khác.
Nằm trong túi ngủ, Phương Hạm cảm thấy bản thân chẳng khác gì một con tằm nhỏ.
Một lúc sau, khi cô quay đầu lại nhìn thì Giang Diệc Nhiên dường như đã ngủ rồi.
Gì chứ… ngủ luôn thật à?
Chẳng lẽ vì lái xe cả ngày mệt quá?
Người đàn ông nằm yên lặng, dù chỉ nhìn nghiêng nhưng ngũ quan vẫn vô cùng sắc nét. Sống mũi cao thẳng, đôi môi xinh xắn.
Anh nhắm mắt lại, lông mi dài cong vút.
Vậy mình và Giang Diệc Nhiên có được xem là "ngủ cùng một giường" không nhỉ? Tuy không chung túi ngủ, nhưng cùng nằm trong một cái lều thế này, chắc cũng tính là vậy ha?
Phương Hạm lặng lẽ nghĩ ngợi.
Cô chớp mắt vài cái, nhìn anh thêm một chút rồi mới quay lại, lén rút điện thoại ra.
Dù là ở ngoài trời, nhưng nơi này vẫn có sóng, thậm chí còn có ổ cắm sạc điện. Mọi thứ đều đầy đủ.
Không hiểu có phải vì Giang Diệc Nhiên đang nằm ngay bên cạnh hay không, mà cô mãi chẳng thể nào ngủ được. Cả đầu óc lẫn cơ thể đều ở trạng thái tỉnh táo, không hề buồn ngủ chút nào.
Cô lấy điện thoại ra lướt Weibo một lúc, đúng lúc thấy một blogger mà cô theo dõi đăng bài chia sẻ từ người dùng khác:
"Bác sĩ Điền ơi, bạn trai em hình như chẳng hề có ý định gì với em cả. Như vậy có bình thường không ạ?"
"Yêu nhau ba năm rồi, có nằm chung mà anh ấy cũng chẳng chạm vào em. Em nên gợi ý kiểu gì đây?"
Ban đầu Phương Hạm chỉ tình cờ đọc được, cũng chẳng nghĩ gì nhiều. Nhưng vì tò mò nên vẫn nhấn vào xem chi tiết.
[Chắc chắn là không bình thường đâu chị em ơi! Coi chừng bị coi là "vợ che đậy". Không chủ động là không có lý do đâu!]
[Đàn ông đều nghĩ bằng nửa th*n d***, không có ngoại lệ! Nếu thật sự không có hứng thú thì là không yêu. Có khi chỉ đang lợi dụng tiền hoặc mối quan hệ gia đình của chị thôi, hoặc tệ hơn là cần t* c*ng của chị đấy!]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!