Chương 40: (Vô Đề)

Phương Hạm bị Giang Diệc Nhiên hôn đến đỏ mặt tim đập, cảm giác như sắp không thở nổi nữa, muốn nói anh trẻ con cũng không nói nổi thành lời. Ban nãy Giang Diệc Nhiên đứng gần cô như vậy đã khiến cô ngại ngùng rồi, bây giờ đầu óc lại càng trống rỗng hoàn toàn.

Cô ngơ ngác hồi lâu, cuối cùng cũng cố gắng nói được một câu: "Anh… anh mau thả em xuống đi."

Giang Diệc Nhiên thấy mặt cô đỏ như đèn lồng, tâm trạng ghen tuông lúc trước mới dịu đi một chút.

Anh luồn tay dưới đầu gối Phương Hạm, bế cả người cô từ trên bàn kính xuống.

Khi hai chân cô được đặt trở lại mặt đất, trái tim treo lơ lửng ấy cũng phải mất một lúc lâu mới dần ổn định lại.

Buổi tối, Giang Diệc Nhiên đưa cô đi ăn.

Sau đó hai người lại nhắc đến bộ phim mà cậu đàn em rủ Phương Hạm đi xem. Giang Diệc Nhiên cứ nhất quyết đòi đi, xem xong mới chịu đưa cô về ký túc xá. May mà bộ phim này cũng không dài, vừa đúng 9 giờ rưỡi là kết thúc, không chiếm quá nhiều thời gian.

Khi Giang Diệc Nhiên đưa cô về đến ký túc xá, đồng hồ vừa mới điểm hơn 10 giờ.

Tối cuối tuần, người trong khuôn viên trường đông hơn bình thường.

Mặc dù đã 10 giờ, con đường từ cổng trường về ký túc xá Phương Hạm vẫn còn khá đông người. Đa phần là sinh viên vừa đi chơi hoặc hẹn hò về.

Không biết có phải vì đông người quá không, Phương Hạm cứ cảm thấy trong lúc mình và Giang Diệc Nhiên đi trên đường, luôn có ai đó liếc nhìn về phía họ, thậm chí còn thì thầm to nhỏ với bạn bè.

Phương Hạm lập tức nghi ngờ là do Giang Diệc Nhiên quá nổi bật. Cô sợ anh bị nhận ra, trong lòng cứ thấp thỏm mãi.

Nhưng cả hai đều không mang khẩu trang hay gì che chắn, Phương Hạm chỉ đành kéo anh đi theo lối vắng hơn, ít người hơn.

Khi đến dưới ký túc xá, cô cũng không dám nói nhiều với Giang Diệc Nhiên, chỉ vội vàng đuổi anh về.

"Em muốn anh đi ngay đến thế cơ à?" Giang Diệc Nhiên cúi đầu nhìn cô, hỏi khẽ: "Không sợ anh buồn sao?"

Phương Hạm hơi lúng túng, ánh mắt vô thức tránh đi, không dám nhìn thẳng vào anh.

Cô chỉ cần thấy có ai nhìn về phía mình và Giang Diệc Nhiên là lại hoảng.

"Tối nay sinh viên được nghỉ nhiều, em sợ anh bị nhận ra. Hơn nữa bây giờ cũng hơn 10 giờ rồi. Bình thường giờ này em đã ngủ rồi." Cô cúi đầu nhỏ giọng nói, trong lòng đầy lo lắng.

Phương Hạm nghĩ thầm: lát nữa phải lên mạng xem mấy group và tường confession trong trường.

Nếu các group và tường confession không có gì, thì khả năng cao là mọi người chỉ thấy Giang Diệc Nhiên đẹp trai nên tò mò nhìn mấy cái, chứ chưa nhận ra anh.

Vậy thì không sao.

Không ngờ vừa nghĩ đến đó, người đối diện lại bật cười khẽ, giọng trầm thấp trong trẻo.

"Được thôi."

"Em về nghỉ sớm đi." Anh nói, rồi cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô.

Phương Hạm hơi bất ngờ.

Cô cứ nghĩ Giang Diệc Nhiên sẽ nói thêm vài câu. Trước đây mỗi lần đưa cô về, anh đều sẽ đứng dưới ký túc xá trò chuyện một lúc. Nhưng hôm nay mọi thứ lại kết thúc một cách suôn sẻ bất ngờ.

"Ừm." Phương Hạm gật đầu, "Vậy… tạm biệt."

"Lái xe về cẩn thận nhé. Về đến nhà thì nhắn tin cho em một cái là được." Cô dặn dò kỹ càng, rồi mới xoay người chạy chậm về ký túc.

Trái ngược với ánh sáng lờ mờ bên ngoài, bên trong ký túc xá sáng rực, khiến cô chẳng còn cảm giác buồn ngủ chút nào, đầu óc tỉnh táo đến kỳ lạ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!