Việc Giang Diệc Nhiên muốn nghiêm túc nghe chép chính tả sao? Phương Hạm có hơi ngạc nhiên.
Dù gì thì cậu cũng đã rất lâu rồi không hề để tâm đ ến việc học hành, lúc nào cũng giữ cái thái độ lười biếng, phớt lờ. Hồi đầu, giáo viên còn đau lòng đến phát cáu, giờ thì đã hoàn toàn buông xuôi, không thèm quản nữa rồi.
"Đề một: Viết phương trình phản ứng của metan với brom."
Cô giáo dạy Hóa đứng trên bục đọc đề bài, Phương Hạm không kịp nhìn Giang Diệc Nhiên nữa, vội cúi xuống ghi công thức vào vở.
"Đề hai: Viết hiện tượng xảy ra khi metan phản ứng với hỗn hợp khí H2O, bình thu khí úp ngược đặt trong chậu nước."
…
Cô giáo đọc một lèo hơn chục câu hỏi, toàn là kiến thức đã học. Trong đó có mấy bài là khoảng thời gian Phương Hạm đang nằm viện, may mà trước khi quay lại trường cô đã học trước nội dung trong sách giáo khoa, thuộc được mấy công thức và hiện tượng phản ứng, nên cũng không đến nỗi bị "đứng hình".
Nhưng dù vậy, vẫn có vài câu nhỏ cô nghĩ mãi không ra. Dù sao thì cũng không được nghe giảng, nên không biết mấy trọng điểm nhỏ nhặt là chuyện bình thường.
"Giờ đổi vở cho bạn ngồi cùng bàn, chấm bài cho nhau nhé." Cô giáo lên tiếng sau khi đọc xong phần chính tả.
Phương Hạm buông bút, nhẹ nhàng thở phào, đồng thời cũng không nhịn được mà quay sang liếc nhìn Giang Diệc Nhiên một cái.
Do cô giáo dạy nhiều lớp, nên phần chính tả môn Hóa thường không nộp cho giáo viên chấm như môn Văn hay Anh, mà để học sinh cùng bàn tự chấm chéo cho nhau.
Phương Hạm định đưa vở cho Giang Diệc Nhiên thì bỗng nhận ra, trên bàn cậu chẳng có gì cả.
Chẳng phải hồi nãy còn mượn bút để viết sao?
Phương Hạm hơi sững lại, đúng lúc đó cô thấy một nam sinh khác ngồi cách bàn cậu một lối đi, đang chuyền cho Giang Diệc Nhiên một mẩu giấy. Lúc này cô mới hiểu ra, hóa ra khi nãy Giang Diệc Nhiên mượn bút rồi xé giấy là để… truyền giấy, chứ không phải để làm bài.
Cô cầm cuốn vở, có phần ngượng ngùng.
Giang Diệc Nhiên thì vẫn không thèm để ý đến cô. Phương Hạm đành cúi đầu, âm thầm tự chấm bài của mình.
Tan học, lớp lại bắt đầu ồn ào như cũ, học sinh tụ tập ríu rít khắp nơi, chủ đề chính là kết quả bài thi tháng vừa rồi. Vì đề khó nên nhiều bạn điểm số bị xáo trộn đáng kể, thứ hạng lên xuống thất thường.
Còn Giang Diệc Nhiên, vừa tan học là biến mất khỏi lớp luôn, chẳng rõ đi đâu làm gì.
Vài phút sau, giáo viên chủ nhiệm bước vào lớp hỏi một câu:
"Hôm nay lớp mình nhóm nào phụ trách khu vực vệ sinh ngoài trời thế?"
"Nhóm D ạ." Có người đáp.
"Vậy có phải sân khấu ngoài sân và hai hành lang bên dưới chưa có ai quét dọn không?" Cô chủ nhiệm hỏi tiếp. "Lúc nãy lãnh đạo đi kiểm tra, thấy rác vẫn còn nguyên, cả tuyết đọng trên sân khấu cũng chưa có ai dọn."
"Trưa nay, nhóm D đi dọn lại hai chỗ này nhé, nhất là phần tuyết trên sân khấu ấy."
"Trưởng nhóm đâu, đi với cô lấy dụng cụ một chút."
Nghe nói hôm nay đến lượt nhóm D trực nhật, Phương Hạm bắt đầu thấy lo.
Cô cũng thuộc nhóm D, lẽ ra sáng nay phải cùng các bạn ra khu vệ sinh dọn dẹp, nhặt rác. Nhưng vì thời gian trước không đến lớp nên cô không biết lịch phân công, đâm ra… bỏ sót.
Dù thế nào thì trưa nay nhất định phải đi dọn dẹp, không thể bị xem là "được ưu ái đặc biệt" được.
Nghĩ đến đây, Phương Hạm bỗng nhớ ra, Giang Diệc Nhiên cũng thuộc nhóm D.
Vậy… trưa nay đi dọn vệ sinh, liệu cậu có xuất hiện không?
Tiếng chuông báo hết tiết trưa vừa vang lên, cả lớp lập tức bắt đầu thu dọn đồ đạc, người thì chuẩn bị về nhà, người thì đi ăn trưa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!