Trước khi đi ngủ, Phương Hạm nhận được tin nhắn WeChat của đàn em, nói rằng chiều mai có thời gian có thể đến tiệm hoa giúp một tay. Cậu ấy còn bảo nhân lúc học lớp gốm sứ đã làm thêm mấy chậu cây mới, muốn mang đến tiệm trưng bày.
Lộ Bạch học chuyên ngành hội họa sơn dầu, tình cờ lại chọn môn phụ là làm gốm. Nhưng cậu ấy nói mình không có thời gian đi bán, nên phần lớn tác phẩm đều gửi sang cho Phương Hạm nhờ bán giúp.
Nếu bán được thì hai người chia theo tỉ lệ 3:7, Phương Hạm nhận phần ít hơn. Nhưng Lộ Bạch lại thường xuyên tới giúp đỡ cô.
Một số chậu cây khác trong tiệm là do Phương Hạm nhập hàng về. Những dịp lễ hoặc ngày nghỉ đông người đông, đôi khi cô cũng sẽ cùng Lộ Bạch ra các khu du lịch bày hàng, hoặc tham gia chợ đồ cũ trong trường.
Cô quen Lộ Bạch rất tình cờ.
Lúc đó cô làm mất thẻ vào ký túc xá, tìm mãi không thấy. Sau đó Lộ Bạch nhắn cô qua nhóm chung trong trường rồi kết bạn, nói rằng cậu nhặt được thẻ của cô.
Hai người hẹn nhau ở một chỗ, cậu ấy đem thẻ trả lại.
Chuyện ban đầu đáng ra dừng ở đó, nhưng sau đó Lộ Bạch vẫn thường xuyên like bài cô đăng, biết cô mở tiệm hoa thì chủ động nói nếu cần giúp gì cứ tìm cậu. Thế là hai người dần dần thân quen.
Nói vài câu xong, Phương Hạm đi ngủ, mở mắt ra đã là ngày hôm sau.
Tối qua mưa to, đến tận sáng sớm vẫn còn những hạt mưa nhỏ lất phất. Nhưng lúc cô chuẩn bị xong để ra khỏi nhà thì mưa đã ngớt, chỉ còn lại mặt đất ẩm ướt.
Giang Diệc Nhiên vẫn đến đón cô như hôm qua, rồi đưa cô tới tiệm hoa.
Khác là hôm nay anh mang theo một túi giữ nhiệt màu tím nhạt, trên đó vẽ đầy hình hoa hoạt họa, trông cực kỳ dễ thương.
Anh đưa cô đến nơi rồi không ở lại lâu, nhanh chóng rời đi.
Hai người gặp lại khi trời đã gần tối, nhưng hôm nay Giang Diệc Nhiên đến sớm hơn. Mặt trời chưa lặn hẳn, chỉ còn lại ánh hoàng hôn đỏ ửng vắt ngang chân trời.
Cô và Lộ Bạch bận rộn cả buổi chiều trong tiệm.
Thứ Bảy, Chủ Nhật, đơn hàng online sẽ nhiều hơn thường ngày. Nếu số lượng không nhiều thì Phương Hạm tự đi giao; chỉ khi quá tải cô mới nhờ shipper của nền tảng đến lấy.
Vì vậy khi Lộ Bạch đến giúp, ngoài việc bưng bê còn giúp cô chạy đi giao hàng.
Phương Hạm rất thích khi có Lộ Bạch giúp.
Cậu chạy nhanh, làm việc hiệu quả, lại dễ gần.
Chiều nay trời hửng nắng, hơi nắng gắt. Phương Hạm thấy cậu chạy qua chạy lại mệt mỏi, bèn áy náy mua nước điện giải và trái cây tươi cho cậu.
Hai người vừa làm vừa tán gẫu chút chuyện trường lớp và bộ phim mới chiếu gần đây.
Lúc Giang Diệc Nhiên đến, Lộ Bạch đang vừa ăn trái cây vừa trò chuyện với cô.
Chuông gió trên cửa vang lên khẽ khàng. Phương Hạm ngẩng đầu đã thấy Giang Diệc Nhiên bước vào. Anh cao lớn, đứng ngay cửa liền che mất một phần ánh sáng từ ngoài rọi vào.
"Hử? Anh lại đến nữa à?" Lộ Bạch không biết cô đang yêu đương với Giang Diệc Nhiên, thấy anh bước vào liền tiện miệng chào một câu.
Phương Hạm không ngờ Lộ Bạch lại lên tiếng trước. Cô đang đứng sau quầy, tận mắt thấy Giang Diệc Nhiên hơi khựng lại khi vừa đẩy cửa vào.
Sau khi Lộ Bạch chào hỏi xong, bầu không khí đột nhiên có chút gượng gạo.
May mà Giang Diệc Nhiên cũng không nói gì nhiều, chỉ "ừ" một tiếng rồi gật đầu bước tới.
"Chiều nay bận lắm không?" Giang Diệc Nhiên hỏi.
Phương Hạm lắc đầu: "Cũng tàm tạm thôi."
Vừa nói được hai câu, Lộ Bạch bên cạnh bỗng chen vào: "Chị ơi, em thấy suất tám giờ tối của phim đó vẫn còn vé đấy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!