Sau đó, Giang Diệc Nhiên dẫn Phương Hạm đi ăn tối. Tối hôm đó, nhà hàng kiểu bếp riêng chỉ tiếp đúng một bàn khách, chính là bọn họ.
Đây là lần đầu tiên Phương Hạm ăn tối cùng Giang Diệc Nhiên, cô căng thẳng không chịu nổi. Nhưng cũng không rõ là vì nơi họ đến quá sang trọng khiến cô lo sợ mình lúng túng, hay là bởi người đối diện chính là Giang Diệc Nhiên.
Dẫu vậy, Giang Diệc Nhiên lại luôn tỏ ra rất thư thả, điều đó khiến cô cũng dần thả lỏng hơn theo.
Khi ăn xong bước ra ngoài, trời đã tối hẳn. Đèn đường và biển quảng cáo xung quanh đều đã sáng rực.
Giang Diệc Nhiên đưa cô về trường.
Nhưng vì xe anh không thể chạy vào trong, nên chỉ có thể tạm đỗ ven đường. Hai người cùng xuống xe, rồi anh đưa cô về ký túc xá.
Gió đêm mang theo hơi thở dịu nhẹ cuối hè, thoảng qua hương hoa mộc lan.
Giang Diệc Nhiên đỗ xe bên kia đường đối diện cổng trường, vậy nên cả hai phải băng qua một con đường lớn mới đến nơi.
Không biết có phải vì sắp đến kỳ nghỉ không, mà tối nay sinh viên ra ngoài chơi rất đông. Chỉ đứng đợi đèn đỏ cùng họ thôi cũng đã có bảy tám người.
Phương Hạm đứng thẳng người, siết chặt ngón tay, chăm chú nhìn đèn đỏ phía trước.
Rất nhanh, đèn xanh bật lên.
Con đường trước cổng trường cô lúc nào cũng đông xe, lại rất rộng. Nếu không đi nhanh thì dễ bị kẹt giữa đường khi đèn đỏ quay lại.
Vốn dĩ Phương Hạm đã đi chậm, lại thêm Giang Diệc Nhiên cao ráo chân dài, bước đi tất nhiên nhanh hơn cô.
Dù cô đã cố hết sức để theo kịp anh, nhưng vì xung quanh người đông, chỉ một chốc hai người đã bị tách nhau ra hơn hai mét, còn bị mấy cô gái khác chen ngang.
Phương Hạm khẽ mím môi, âm thầm tăng tốc. Khi ngẩng đầu lên lần nữa thì thấy Giang Diệc Nhiên không biết đã dừng lại giữa đường từ bao giờ, đang ngoái đầu nhìn cô.
Anh giơ tay phải ra phía sau, rõ ràng là ra hiệu cô lại gần để nắm tay.
Cô khựng lại nửa giây, hé môi định nói gì đó, rồi lập tức rảo bước chạy nhanh vài bước bắt kịp anh.
Dù có chút bất ngờ, và cũng hơi chần chừ, nhưng cuối cùng Phương Hạm vẫn lấy hết can đảm vươn tay ra, cho đến khi tay được anh nắm lấy.
Đây là lần đầu tiên cô nắm tay anh.
Cả hai không nói gì, chỉ lặng lẽ đi qua đường về phía cổng trường. Nhưng trong lòng Phương Hạm lại hồi hộp đến choáng váng.
Cánh tay trái của cô như tê rần, còn bàn tay lại cảm nhận rõ ràng sức lực nơi tay anh và nhiệt độ ấm nóng khô ráo của da anh.
Có lẽ vì nhiều năm chơi thể thao, nên ở phần kẽ ngón cái của Giang Diệc Nhiên có lớp chai mỏng. Thô ráp, lạo xạo.
Phương Hạm không dám nhúc nhích, chỉ ngoan ngoãn để mặc anh nắm tay.
Thế nhưng khi những vết chai đó cọ vào da cô, cảm giác đó như lan từ đầu ngón tay chạy thẳng lên não, khiến tim cô đập thình thịch, không cách nào ngừng lại.
Ban đầu cô còn đang chăm chú sang đường. Nhưng từ lúc tay bị anh nắm lấy, đầu óc liền trở nên mơ màng, cho đến khi bị anh dắt đi qua hết đường lớn mà vẫn chưa tỉnh táo lại.
Cô chẳng nhớ rõ gì cả, chỉ cảm thấy bàn tay mình vẫn giữ được nhiệt độ của người kia.
Rất nhanh, đèn đỏ lại bật lên.
Nhưng Phương Hạm đã không còn bận tâm nữa. Dù đã sang đến bên kia đường, Giang Diệc Nhiên vẫn không buông tay cô ra, mà vẫn nắm lấy tay cô như cũ. Còn cô thì chẳng hề có ý định rút tay về, cứ thế mà ích kỷ tận hưởng hơi ấm ấy.
Cả hai người dường như đã có một sự ăn ý âm thầm.
Cổng trường ở ngay phía trước, đi thêm chưa đến trăm mét là tới.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!