Phương Hạm cảm thấy Giang Diệc Nhiên hình như đang trêu chọc cô.
Cô vừa đỏ vừa nóng mặt, chỉ muốn mau chóng rời khỏi trước mặt anh. Cứ đứng thế này, cảm giác như bản thân đang bị anh cố ý "bắt quả tang" vậy.
Nhưng cô còn chưa kịp xoay người, Giang Diệc Nhiên đã giở lại chiêu cũ như tối qua, giơ tay chắn ngang, chặn đường cô. Phương Hạm ngẩng đầu nhìn anh, còn anh thì chỉ nhẹ nhàng dùng tay kéo cô về lại vị trí cũ, rồi đưa tay lên áp nhẹ lên mặt cô.
Trái tim Phương Hạm như khựng mất một nhịp, còn đang đờ người ngẩng đầu nhìn, thì bất chợt anh đã cúi xuống sát mặt cô.
Phản xạ tự nhiên, cô lập tức nhắm mắt lại.
Ngay sau đó, môi cô truyền đến cảm giác ấm áp và ẩm ướt dịu dàng. Mềm mại như thạch trái cây để nhiệt độ phòng, mang theo hương vị nóng bỏng của hormone nam giới, lẫn cả mùi tuyết lạnh và nhựa cây bạch dương.
Nhưng đó chỉ là một nụ hôn thoáng qua.
Phương Hạm cảm giác như có luồng điện tê tê chạy dọc sống lưng, nhưng Giang Diệc Nhiên chỉ chạm nhẹ môi mình lên cô rồi buông ra rất nhanh.
Khi cô mở mắt ra thì anh đã đứng thẳng dậy, trong lòng chợt trống vắng lạ thường.
Cô sợ anh không thực sự thích mình.
"Anh đi trước đây, khoảng sáu giờ hơn sẽ quay lại."
"Có chuyện gì thì cứ gọi cho anh bất cứ lúc nào." Anh nói rồi lại đưa tay xoa đầu cô.
Tâm trí Phương Hạm vẫn còn treo lơ lửng ở nụ hôn vừa rồi. Không ngờ Giang Diệc Nhiên lại kết thúc nhanh đến thế. Chỉ là chạm nhẹ một cái, không hề có chút tiến sâu nào.
Có phải vì anh không thích cô nhiều đến thế, chẳng qua là vì áy náy thôi?
Chắc là vậy rồi.
Phương Hạm đứng nguyên tại chỗ, vài giây sau đầu óc hiện lên ý nghĩ ấy. Nhưng cô không muốn để Giang Diệc Nhiên nhìn ra cảm xúc của mình nên đành cố điều chỉnh lại biểu cảm.
"Ừm." Cô khẽ gật đầu, ngoan ngoãn đáp lại.
Cô đi vài bước, đứng ở cửa tiệm nhìn theo bóng lưng anh rời đi. Mãi đến khi anh đi khuất, toàn thân cô mới chùng xuống, quay vào trong, ngồi xuống ghế nghỉ một lúc.
Nghĩ đến nụ hôn ấm áp ẩm ướt ấy, đầu óc cô như con diều đứt dây, trôi bồng bềnh không thể kéo lại.
Mãi đến khi điện thoại rung lên một cái, cô mới giật mình tỉnh lại.
Mở ra xem thì thấy Giang Diệc Nhiên gửi cho cô một dãy số.
"Đây là hai số điện thoại của anh, em nhớ lưu vào. Lỡ đâu tin nhắn WeChat bị trôi thì cứ gọi trực tiếp." Anh nhắn.
"Ừm, được." Phương Hạm trả lời.
Cô copy hai số anh gửi, tạo liên hệ mới trong danh bạ. Nhưng khi nhập tên thì lại bối rối không biết phải lưu là gì.
Tuy hai người đã xác định quan hệ, nhưng dù sao cũng chỉ mới bắt đầu được một tháng. Cô không dám chắc tình cảm của anh dành cho mình là gì, nên cũng ngại dùng mấy cái tên gọi ngọt ngào.
Suy nghĩ một lúc, cuối cùng cô chỉ đặt là "Bạn cùng bàn 1" và "Bạn cùng bàn 2".
Từ tối qua đến nay, kể từ giây phút vất vả "lừa được" Phương Hạm đồng ý làm bạn gái mình, tâm trạng của Giang Diệc Nhiên cứ gọi là cực kỳ tốt.
Đã lâu rồi anh không có được cảm giác thoải mái như vậy.
Trước kia khi giành được giải thưởng ở các giải đấu, anh cũng từng thấy vui, thấy phấn khích, nhưng đó lại là kiểu cảm xúc hoàn toàn khác. Dù có thắng một trận hay hai trận, thì anh cũng chẳng dám lơi lỏng chút nào.
Cho dù điểm số xếp hạng có cao đến đâu, thì cảm giác an toàn ấy cũng chỉ tồn tại trong chốc lát. Anh vẫn luôn trong trạng thái lo lắng: người phía sau liệu có vượt lên không, điểm số của mình có bị tụt không.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!