Chương 35: (Vô Đề)

Phương Hạm hơi bị hoảng, muốn lùi lại, nhưng sau lưng lại là bức tường, không còn đường để thoái lui.

"Cậu… cậu làm gì vậy?" Cô căng thẳng hỏi, giọng run lên, cả người như rối loạn.

Nhưng không ngờ người đối diện còn làm quá hơn, hơi cúi xuống, mặt tiến lại gần cô đến mức gần như chạm vào nhau.

Tim Phương Hạm đập thình thịch loạn lên.

Cô ngẩng đầu lên, cảm giác như chỉ cần một giây nữa thôi là Giang Diệc Nhiên sẽ hôn mình mất.

Cô thấy làn da mình như có một luồng hơi nóng cuộn trào lướt qua, mãi không tan được.

Giang Diệc Nhiên giống như một kẻ săn mồi lẩn trong bóng tối, ánh mắt đã khóa chặt con mồi. Mà cô chính là con mồi ấy, cơ thể theo bản năng bắt đầu bật lên cơ chế phòng vệ.

"Đồng ý với anh đi." anh khẽ nói.

Anh nhìn cô, trong mắt ánh lên vẻ chân thành rõ ràng. Nhưng không biết là thật lòng hay chỉ là diễn kịch.

Đầu óc Phương Hạm gần như trống rỗng, chẳng thể suy nghĩ gì nữa, chỉ còn lại tiếng tim đập ầm ầm bên tai.

Cô không phân biệt nổi nhịp tim đó là do quá căng thẳng dẫn đến rối loạn, hay là do chính trái tim có vấn đề.

"Cậu… cậu lùi ra một chút được không, mình…. mình thấy tim hơi khó chịu."

Cô nhíu mày, cố gắng nói ra một cách khó khăn.

Giang Diệc Nhiên sững người, sắc mặt lập tức tái đi, sau đó nhanh chóng lùi hẳn về phía sau hai bước, chừa cho cô một khoảng trống đủ rộng.

"Em không sao chứ?"

Chỉ cần nghe Phương Hạm nói không khỏe, anh lập tức không còn quan tâm gì khác, chỉ còn lại nỗi sợ cô sẽ xảy ra chuyện.

Cô như được làm bằng thủy tinh vậy, loại thủy tinh mỏng manh dễ vỡ, nóng quá lạnh quá đều không chịu được, chỉ cần vô ý va phải cũng có thể vỡ tan.

Phương Hạm ôm ngực, đứng tại chỗ hồi lâu mới dần ổn định lại nhịp tim.

Hình như chỉ cần Giang Diệc Nhiên đứng cách xa cô một chút là được, tim cô sẽ không đập loạn đến thế. Chắc không phải do bệnh, mà là vì cô quá căng thẳng, dẫn đến phản ứng dây chuyền.

Cô cố gắng hít thở, giữ bình tĩnh lại, đến khi cảm thấy hơi thở ổn định, không còn vấn đề gì nữa thì mới nhẹ nhàng thở ra.

"Giờ ổn chưa? Có cần đi bệnh viện không?" Giang Diệc Nhiên đứng bên cạnh hỏi.

Phương Hạm khẽ lắc đầu.

"Không cần đâu, giờ đỡ nhiều rồi." vài giây sau cô mới khẽ đáp.

Tuy nói vậy, nhưng chuyện vừa rồi cũng khiến cả hai bị dọa sợ.

Cô sợ chính mình có chuyện. Giang Diệc Nhiên thì sợ cô xảy ra chuyện. Không ai trong hai người chịu nổi trách nhiệm nếu thực sự có vấn đề xảy ra.

Không biết là do bị bản thân dọa sợ, hay còn vì điều gì khác, mà khóe mắt Phương Hạm bỗng cay xè, cảm giác tủi thân xộc đến khiến cô muốn bật khóc.

Có lẽ là vì sợ hãi thật.

Nếu lúc nãy cô thực sự xảy ra chuyện thì sao?

Từ sau ca phẫu thuật thay tim, cô vẫn luôn hết sức cẩn trọng. Trong cuộc sống thường ngày, cô không dám ăn uống bừa bãi, luôn ngủ sớm, cũng không dám để bản thân bị mệt mỏi quá sức.

Cô biết, trong lồ ng ngực mình là trái tim của một người chị gái khác. Vì vậy, cô trân trọng nó vô cùng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!