Chương 34: (Vô Đề)

Phương Hạm hết cách, cuối cùng đành ngồi xe Giang Diệc Nhiên để về trường.

Dù hai người bằng tuổi, thời cấp ba cũng từng ngồi cùng bàn, khi đó chẳng cảm thấy có gì khác biệt. Nhưng giờ đối phương đã tốt nghiệp, còn mình vẫn là sinh viên, giữa hai người bỗng nhiên có một khoảng cách không thể gọi tên.

Cô nhìn ra được, từ đầu đến chân Giang Diệc Nhiên đều là đồ đắt tiền, xe thì là chiếc Porsche màu đỏ chói mắt, rất bắt mắt. Tuy cô không rành lắm về mấy thứ này, nhưng nhìn là biết đó là dòng siêu xe không hề rẻ, khiến cô ngồi cũng thấy gò bó.

"Mình học ở trường H, làm phiền cậu rồi." Cô lên xe xong thì nhỏ giọng nói.

Giang Diệc Nhiên chẳng nhìn cô lấy một cái, cứ thế lái xe rời khỏi chỗ đỗ, từ tốn nhập làn rồi lên đường chính, vừa lái vừa nói: "Anh biết rồi."

Hả? Sao cậu ấy biết?

Trong đầu Phương Hạm chợt lóe lên nghi vấn này, nhưng nghĩ lại thì, đến địa chỉ tiệm hoa của cô mà Giang Diệc Nhiên còn biết, thì biết cả trường học cũng chẳng có gì kỳ lạ.

Dù sao bạn bè anh nhiều, hơn nữa trông ai nấy cũng đều khá "xã hội", có mối quan hệ ngầm cũng là chuyện thường.

Hồi thi đại học, kết quả của Phương Hạm khá bất ngờ. Có thể vì cô đã học lại năm lớp 11 nên nền tảng khá vững. Nhưng người nhà lại lo cho sức khỏe, sợ cô đi học xa nếu có chuyện thì không ai kịp tới giúp, nên không cho cô đăng ký trường ngoài tỉnh.

Bây giờ nghĩ lại, cô thấy mình sống được tới hôm nay đã là rất may mắn rồi.

Như Phương Vi từng nói, cô đã thi đại học, lên đại học, quen biết nhiều người, có được sở thích riêng của bản thân. Ngoài việc phải chữa bệnh khá gian nan, thì cuộc sống cô cũng đã trải qua gần như đầy đủ một đời người bình thường.

Chỉ là vẫn chưa gặp được "người đó" mà thôi.

Lúc đóng cửa tiệm thì trời vừa sập tối, vẫn còn ánh hoàng hôn đỏ rực. Nhưng xe chạy một lúc, sắc trời đã dần từ sáng chuyển thành đêm.

Đèn đường và các tòa cao ốc lần lượt sáng lên, nhìn ra ngoài cửa sổ xe là một mảng rực rỡ đèn màu, ánh đèn neon hắt lên kính phản chiếu những vòng sáng hỗn loạn mờ ảo.

Chẳng bao lâu sau, xe đã đến cổng trường.

"Dừng ở đây là được rồi. Cậu không phải sinh viên trường mình thì xe chắc không vào được đâu." Phương Hạm nói.

Không ngờ Giang Diệc Nhiên vừa dừng xe vừa hỏi ngược lại: "Ký túc xá của em xa không?"

Phương Hạm lắc đầu.

"Không xa, mình tự đi vào được." Cô đáp.

Đối phương khẽ gật đầu, sau một hồi mới tìm được chỗ đỗ xe rồi dừng lại, tiện tay tháo dây an toàn.

Phương Hạm vừa bước xuống xe, Giang Diệc Nhiên cũng theo xuống.

Cô cau mày, không nhịn được nhắc nhở: "Cậu mau về ăn cơm đi. Không là đau dạ dày thật đó."

"Trường em anh chưa vào bao giờ. Không cho anh vào tham quan một chút à?" Anh nói, giọng đầy tiếc nuối và thất vọng, nghe như thể cô sắp bỏ rơi anh đến nơi.

"Cậu…"

Phương Hạm hé môi, bất lực.

"Trường mình cũng chẳng có gì đáng xem đâu." Cô nói.

"Nhưng anh chưa từng vào, vẫn thấy tò mò." Giang Diệc Nhiên đứng đối diện cô, luôn cúi đầu nhìn cô, nhẹ giọng nói, "Thật sự không cho anh vào xem à?"

"Trong trường này, anh chỉ quen một mình em."

Phương Hạm vốn là người không giỏi từ chối người khác, nhất là khi đối phương đã nói đến mức này, không đồng ý thì chẳng khác nào cô trở nên quá lạnh lùng.

Cô do dự một lúc, bàn tay cầm túi siết chặt lại, nhưng cuối cùng vẫn thỏa hiệp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!