Chương 32: (Vô Đề)

Phương Hạm nhìn dòng chữ Giang Diệc Nhiên vừa gửi mà nhất thời không biết nên nghĩ sao.

Mặc dù con thú điện tử đó từ hình dáng đến cái tên đều giống hệt con cô từng nuôi, nhưng cô rất rõ, con của cô hiện vẫn nằm trong phòng ngủ ở nhà chị gái. Vậy nên Giang Diệc Nhiên là mua một con giống hệt, rồi đặt tên giống hệt luôn sao?

Cô nghĩ mãi, đắn đo hồi lâu rồi mới gõ trả lời: "Con mình nuôi hồi cấp ba cũng tên là Lulu."

"Ừ." đối phương đáp lại.

Chỉ một chữ "Ừ" của Giang Diệc Nhiên thôi cũng khiến lòng Phương Hạm rối như tơ vò.

Cô cảm giác anh đang cố tình ám chỉ điều gì đó, cố ý đặt tên giống hệt với con thú điện tử hồi cấp ba của cô, nhưng lại không nói thẳng ra, thậm chí còn trả lời rất bình thản.

Càng bình thản, cô lại càng thấy khó suy đoán.

Ngay lúc ấy, Giang Diệc Nhiên lại gửi sang một bức ảnh khác: một chiếc bàn làm việc bằng gỗ sẫm màu, phía trên đặt hai cây bút bi nước màu đen.

"Em cho anh mượn, lúc đó quên trả. Sau này dọn đồ mới thấy." Anh nhắn.

Phương Hạm bấm vào xem.

Có thể là do trí nhớ cô kém thật. Nếu Giang Diệc Nhiên không nói, cô đã quên sạch chuyện đó. Dù có phóng to ảnh ra xem thì cô cũng không nhận ra đó là bút của mình.

Nhưng sau khi đối phương nhắc, cô lại mơ hồ có chút ấn tượng về việc từng cho anh mượn bút.

Chỉ là cô không hiểu Giang Diệc Nhiên gửi những thứ này cho cô để làm gì. Nhưng với tốc độ lần lượt gửi từng món thế này, cô thật sự bắt đầu lo lắng bước tiếp theo của anh sẽ là chụp lại… bức thư tình mà cô từng viết cho anh rồi gửi qua đây để "xử tử công khai".

Dù là chính cô viết ra, nhưng nghĩ đến nét chữ ngây ngô hồi còn học sinh, lại mang chút cảm xúc bồng bột hồi đó.

Chỉ mới tưởng tượng thôi đã muốn độn thổ vì xấu hổ.

"Cậu đừng gửi nữa."

Cô vội vàng nhắn, "Giờ muộn rồi. Ngủ sớm đi, chúc ngủ ngon."

Gửi xong tin nhắn, cô liền hốt hoảng úp úp màn hình điện thoại xuống giường, như thể làm vậy sẽ ngăn được mọi tin nhắn sau đó từ phía anh.

Trong ký túc, âm thanh bạn cùng phòng đang chơi game vẫn vọng tới từ phía đối diện:

"Trời ơi, sao cậu gà vậy còn dám xông thẳng vào ổ địch? Biết chơi không vậy?"

"Đệch, sao nó đánh trúng mình được?"

"Cái lựu đạn này có làm điếc tai địch không đấy? Vậy thì nó sẽ không nghe thấy tiếng bước chân mình."

Ánh đèn trong phòng hắt qua rèm giường, rọi vào không gian nhỏ hẹp nơi cô nằm.

Phương Hạm vừa nghe tiếng trò chuyện náo nhiệt đó, tim vốn đang đập loạn vì căng thẳng mới từ từ bình tĩnh lại, như thể quay trở về thế giới thực tại chỉ thuộc về riêng mình.

Cô quay đầu, liếc nhìn quả cầu tuyết đặt bên gối. Đưa tay bật công tắc, quả cầu lập tức sáng lên ánh đèn vàng ấm áp, lớp tuyết giả bên trong nhẹ nhàng tung bay.

Cô nhìn chăm chăm vào quả cầu tuyết, rồi bất giác nhớ lại rất nhiều chuyện cũ.

Tâm trạng cô đã dịu đi phần nào, nhưng chỉ cần nghĩ đến câu nói của Giang Diệc Nhiên vào chiều nay.

"Anh làm bạn trai em, em có đồng ý không?"

Thì nhịp tim lại đột ngột lệch đi vài nhịp.

Giang Diệc Nhiên sao lại đột nhiên quay về? Còn nói ra mấy câu như vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!