Không ai biết Giang Diệc Nhiên đã chờ đợi khoảnh khắc ấy bao lâu.
Một cái ôm vốn tưởng cả đời này chỉ có thể tồn tại trong tưởng tượng, vậy mà giây phút ấy lại bất ngờ trở thành hiện thực. Gần như là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong hơn hai mươi năm cuộc đời anh.
Tâm thất trái trống trải bấy lâu, cuối cùng cũng được ánh lửa ấm áp lấp đầy, có cả hơi ấm, có cả ánh sáng.
Anh đã ôm cô vô số lần trong giấc mơ, nhưng dẫu có sống động đến đâu cũng chỉ là mộng tưởng. Không giống như khoảnh khắc chân thật này. Và không ngờ rằng, khi ôm thật sự, cô đúng là mềm mại như trong mơ.
Lúc đầu anh không dám dùng sức, sợ cô sẽ vùng ra, hoặc sợ cô thấy anh quá suồng sã, thô lỗ, gây cho cô cảm giác phản cảm.
Nhưng khi thật sự chạm vào cô, hai tay vòng qua eo cô gái, cảm nhận nhiệt độ cơ thể hoàn toàn khác biệt xuyên qua lớp áo sơ mi mỏng của mùa hè, anh lại không kìm được mà muốn siết chặt hơn.
Trong lòng dâng lên một cảm xúc mãnh liệt không cách nào đè nén, chỉ muốn kéo cô vào lòng thật sâu, ôm chặt đến mức không còn khoảng cách, thậm chí muốn hoà vào làm một với cô.
Anh vùi đầu vào hõm cổ cô, có thể ngửi thấy hương thơm dịu nhẹ từ mái tóc cô. Cuối cùng anh cũng tìm ra được mùi hương đã bám trên bức thư tình ngày ấy, mùi hương pha trộn giữa húng quế xanh và hoa cam neroli.
Một hương thơm rất dịu dàng. Đọc Full Tại Truyenfull. vision
Anh đã ôm cô như thế một lúc, bao lâu thì bản thân Giang Diệc Nhiên cũng chẳng rõ.
Thực ra anh không muốn buông ra, còn tham lam đến mức muốn chia đôi từng giây để tận hưởng lâu hơn. Nhưng lại sợ cô cảm thấy khó chịu, nên cuối cùng đành lưu luyến thả lỏng vòng tay, đứng thẳng dậy, cúi đầu nhìn cô.
Dồn tất cả ánh nhìn vào người cô.
"Tên kia là bạn trai cậu à?" Anh hỏi.
Giang Diệc Nhiên cúi mắt nhìn cô, thấy cô trợn tròn đôi mắt, vẻ mặt như không thể tin nổi.
"Hả? Không không phải đâu."
Phương Hạm dường như vẫn còn đang mơ hồ vì cái ôm bất ngờ vừa rồi của anh, mất hai giây mới phản ứng lại được, thần sắc cũng thoáng lộ vẻ căng thẳng.
"Chỉ là đàn em đại học của mình thôi."
"Vì mình từng nghỉ học hai năm ở cấp ba, nên giờ vẫn chưa tốt nghiệp. Cũng may có cơ hội mở cửa tiệm hoa này, lúc mình đi học sẽ có người tới trông giúp, coi tiệm phụ."
Phương Hạm căng thẳng giải thích.
Anh hỏi gì cô liền đáp nấy, nhưng giải thích xong lại cảm thấy có gì đó kỳ lạ, hơi cau mày, không hiểu tại sao Giang Diệc Nhiên lại hỏi như vậy.
Nhưng cô không biết, kể từ khi cô nói chữ "không", Giang Diệc Nhiên hầu như chẳng nghe nổi những câu sau nữa.
Chỉ cần chữ "không" ấy thôi đã như một người trôi dạt giữa đại dương nhiều ngày cuối cùng cũng thấy được bờ, sống sót trở về từ cõi chết.
Anh thấy tai cô hơi đỏ lên, mặt cũng lộ vẻ lúng túng. Biết bản thân không nên hỏi tiếp, nhưng vẫn không nhịn được mà muốn biết thêm.
Anh đã quá lâu không có bất kỳ tin tức gì về cô.
"Vậy cậu đã có bạn trai chưa?"
Giang Diệc Nhiên hỏi tiếp sau vài giây im lặng. Giọng nói nhẹ hơn khi nãy, không còn nặng nề, nhưng vẫn mang theo sự dò xét thận trọng.
Phương Hạm không hiểu tại sao Giang Diệc Nhiên lại cứ hỏi mấy chuyện kỳ lạ như vậy. Bị hỏi về chuyện nam nữ như thế thật sự có chút ngượng, nhất là người hỏi lại là cậu con trai từng khiến cô rung động suốt một thời gian dài.
Mặt cô đỏ bừng, vành tai nóng ran không rõ lý do.
"Vẫn chưa có." cô đáp.
"Một phần vì còn đi học, một phần vì bận quản lý cửa hàng, chưa có thời gian nghĩ tới mấy chuyện đó."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!