Cô gái đối diện bị Giang Diệc Nhiên kéo xoay người lại, ánh mắt mơ hồ nhìn khuôn mặt anh, có chút sững sờ, hiển nhiên không biết chuyện gì đang xảy ra.
Máu trong người Giang Diệc Nhiên vốn đang sôi sục, nhưng khoảnh khắc trông thấy mặt cô ấy, lại như bị rút sạch, lạnh buốt và lắng đọng.
Anh buông tay, nhẹ nhàng thu lại bàn tay đang nắm lấy cánh tay cô gái ấy, cụp mắt xuống, yết hầu khẽ trượt lên trượt xuống:
"Xin lỗi."
"Tôi nhận nhầm người rồi."
"À… không sao đâu…"
Cô gái kia lắc đầu, dù còn chút hoảng hốt nhưng vẫn mở to mắt nhìn Giang Diệc Nhiên, giọng nói nhỏ nhẹ.
Anh dời mắt đi, khẽ cúi đầu, vẻ mặt mất mát. Quay người lại, bước chân chậm rãi, cả dáng vẻ đều toát ra nét uể oải và hụt hẫng.
"Cậu làm sao thế?" Bạch Tử Tuyển hỏi: "Cậu tưởng nhầm cô ấy là ai vậy?"
Giang Diệc Nhiên khẽ lắc đầu: "Một bạn học."
"Chỉ là bạn học mà khiến cậu phản ứng lớn đến vậy à?" Bạch Tử Tuyển tỏ vẻ nghi ngờ, "Bạn nữ nào thế? Bạn cùng lớp hả? Tôi cũng gần như quen hết lớp cậu rồi mà."
Nhưng Giang Diệc Nhiên không nói thêm gì nữa, dường như đang chìm trong suy nghĩ, cả người phủ một tầng u ám.
Bạch Tử Tuyển cũng không tiện hỏi tiếp.
Hai người lại đi thêm một đoạn. Lá phong quanh trường đã rụng đầy, phủ kín mặt đường, chưa kịp dọn. Mặt trời đã gần khuất hẳn, mảng mây đỏ rực cuối trời đẹp đến lóa mắt.
Giang Diệc Nhiên bỗng mở lời: "Cậu giúp tôi tìm một người."
"Tìm ai? Người ở Thượng Hải à?"
"Tôi có cách, cậu yên tâm. Miễn là còn ở trong nước thì kiểu gì cũng tìm ra." Bạch Tử Tuyển nói.
"Ừm." Giang Diệc Nhiên khẽ gật đầu.
"Là bạn cùng bàn hồi lớp 11 của tôi, tên là Phương Hạm. Cậu có ấn tượng không? Tôi muốn tìm chị của cô ấy." Giang Diệc Nhiên nói.
"Phương Hạm…" Bạch Tử Tuyển nhíu mày, dường như đang cố lục lọi trí nhớ, "Nghe tên hơi quen quen… nhưng không nhớ rõ lắm."
"Nhưng nếu là bạn cùng bàn thì dễ thôi. Trường chắc chắn có hồ sơ. Lần theo thông tin sẽ ra. Cái này cứ để tôi lo."
"Cơ mà, cậu định tìm bạn cùng bàn hay chị của cô ấy?" Anh ta tò mò, buột miệng hỏi thêm, "Nếu muốn tìm bạn học thì tìm thẳng cô ấy không phải dễ hơn à?"
"Bởi vì cô ấy…"
Ngực Giang Diệc Nhiên khẽ siết lại, "Tôi nghe nói… cô ấy đã không còn."
"Tôi muốn tìm chị ấy để biết mộ của cô ấy ở đâu, đến thăm một lần."
"Vậy à…" Bạch Tử Tuyển gật gù, vẫn lầm bầm: "Lúc đi học, tôi đâu nhớ cậu thân với bạn cùng bàn lắm đâu? Hình như chưa từng nghe cậu nhắc đến nữa là…"
"Để tôi thử giúp cậu tìm. Nếu gia đình cô ấy vẫn ở Thượng Hải thì dễ rồi."
"Ừ." Giang Diệc Nhiên chỉ gật đầu, không phản bác.
Đúng là lúc đi học, anh và Phương Hạm không phải quá thân. Thậm chí đến bạn bè cũng chưa chắc gọi được.
Huống hồ Phương Hạm đi học không đều, ngoài lớp thì hầu như không ai biết đến sự tồn tại của cô. Cũng vì vậy mà trong các cuộc trò chuyện bạn bè, tên cô gần như chưa bao giờ xuất hiện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!