Giang Diệc Nhiên nhìn chằm chằm vào dòng chữ trên màn hình, không cách nào chấp nhận nổi.
Cảm giác như có ai đó nổ súng bắn thẳng vào ngực cậu.
Ban đầu chỉ là sững sờ, trống rỗng, như đầu óc bị tắt máy, chưa kịp cảm nhận đau đớn. Nhưng rồi cảm giác đó chậm rãi lan ra từ lồ ng ngực, ngấm dần vào từng đường gân thớ thịt.
Chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện lên những đoạn ký ức ít ỏi mà cậu đã ôm giữ, ôn đi ôn lại suốt bao nhiêu lần.
Cậu nhớ dáng vẻ cô quay đầu nhìn mình trong toa tàu điện ngầm, lúc bị phát hiện thì đỏ mặt quay đi, lưng vẫn thẳng tắp đầy cố chấp.
Cậu nhớ dáng vẻ cô úp mặt lên bàn chơi với thú cưng điện tử.
Nhớ đến ngày cuối cùng ở trường, cô ngồi cạnh cậu, lặng lẽ khóc, vẫn cố chấp giữ nguyên một tư thế.
Nhớ đến dải cột tóc kết bằng những hạt trai trắng nhỏ xíu, nhớ đến mái tóc mềm mại buông lơi nơi cổ.
Cậu từng muốn xoa đầu cô, xem cảm giác sẽ như thế nào… nhưng chưa kịp làm.
Bây giờ… mãi mãi cũng không còn cơ hội nữa.
Mắt cậu vừa cay xè vừa đau, trong lồ ng ngực như có thứ gì đó sưng phồng muốn nổ tung. Cậu lại một lần nữa hối hận đến cùng cực, vì hôm đó không ở lại nói với cô thêm vài câu. Nói rằng cậu không cố ý, chỉ là hôm đó tâm trạng không tốt, cần chút không gian yên tĩnh. Có lẽ nếu chịu mở miệng, mọi chuyện đã không đến mức như vậy.
Ít ra thì… cô sẽ không buồn đến mức không muốn gặp lại cậu nữa.
Giang Diệc Nhiên nhớ lại lần cuối cùng nhìn thấy cô ở bệnh viện. Lúc ấy, cô đang ngồi trên giường bệnh đọc sách, mặc bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình, đeo thiết bị hỗ trợ hô hấp. Ánh nắng ngoài cửa sổ nghiêng nghiêng chiếu vào, phủ lên người cô một tầng sáng dịu.
Khoảnh khắc đó… chính là kết thúc giữa cậu và cô.
Những ký ức về cô tuy không nhiều, nhưng mỗi đoạn đều khắc rất sâu, hằn rõ trong trí nhớ.
Đêm đó, cậu đứng ngoài ban công. Trong nhà đã tắt đèn, chỉ còn ánh trăng lạnh lẽo soi xuống.
Dù đang ở đất khách quê người, mọi thứ quanh mình đều xa lạ, nhưng có một điều chưa từng thay đổi, trăng trên trời vẫn chỉ có một vầng.
Cậu cúi đầu tháo ốp điện thoại ra, lôi tấm ảnh nhỏ đã được cất giấu kỹ càng từ giữa thân máy và ốp bảo vệ.
Đó là ảnh thẻ của Phương Hạm hồi nhập học.
Tấm ảnh duy nhất mà cậu có về cô. Bình thường Giang Diệc Nhiên rất ít khi lấy ra xem, chỉ cất kỹ trong ốp. Chỉ khi thay điện thoại hoặc thay ốp mới có cơ hội nhìn lại.
Nhưng mỗi lần nhìn, tim cậu lại như bị ai bóp chặt, phải rất lâu mới trấn tĩnh lại được.
Đôi khi Giang Diệc Nhiên nghĩ mình đã bắt đầu quên gương mặt của cô, trong đầu chỉ còn mấy ấn tượng lờ mờ. Nhưng tên của cô thì vẫn luôn nằm ở nơi sâu nhất trong tim cậu. Chỉ cần có ai nhắc đến, trái tim sẽ lập tức run lên.
Lúc này, cậu ngồi nhìn chằm chằm vào tấm ảnh dưới ánh trăng, nước mắt bắt đầu nhòe đi tầm nhìn.
Trong ảnh, cô gái vẫn còn mang theo nét non nớt, ánh mắt trong trẻo, nhìn thẳng về phía trước, khẽ mỉm cười. Lúc ấy cô chưa gầy đến vậy, gương mặt còn đầy đặn, ánh mắt mang theo hy vọng. Tóc cô được chải gọn gàng, mấy lọn tóc con ở mang tai cũng được kẹp ra sau.
Cậu nhìn mãi, đến khi tầm nhìn mờ đi hoàn toàn, dòng lệ nóng hổi chảy xuống hai bên má mà cậu cũng không buồn lau.
Phương Hạm đối với cậu như một cái bóng xa xăm, như đã không còn liên quan gì đến thực tại. Nhưng trong cuộc sống của cậu, ở mọi góc khuất, vẫn luôn tồn tại những dấu vết của cô, như một dư âm kéo dài mãi không dứt.
Hai cây bút cô từng tặng, cậu không dám dùng, chỉ cẩn thận cất trong ba lô.
Bức thư tay cô viết, vẫn được kẹp trong cuốn sách cậu yêu thích nhất, mỗi lần đi thi đấu cậu đều mang theo bên mình.
Còn cả con thú cưng điện tử nữa…
Mỗi lần nhìn những thứ ấy, ký ức lại từng chút từng chút ùa về, nhắc cậu rằng, cô đã từng tồn tại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!