Chương 27: Tiếp tục

"Vậy… cũng được. Em ấy nằm ở giường bên phải, sát cửa sổ đó. Em cứ đứng ngoài nhìn một chút thôi nhé."

Phương Vi ngập ngừng, cuối cùng cũng mềm lòng, dịu giọng nói: "Chị sẽ vào trong kéo rèm ra cho, chắc em sẽ nhìn được."

"Cảm ơn chị."

Giang Diệc Nhiên gật đầu, đưa bó hoa trong lòng ra trước.

"Làm phiền chị mang cái này giúp em đưa cho cô ấy… không nói là của em cũng được."

Cậu nói xong, cụp mắt trầm mặc vài giây, rồi cuối cùng rút tấm thiệp chúc mừng được kẹp trong bó hoa ra, siết chặt trong lòng bàn tay, vò lại thành một cục nhỏ.

Phương Vi nhìn cậu, trong lòng bỗng cảm thấy phức tạp. Nhưng cuối cùng chỉ lặng lẽ gật đầu, nhận lấy bó hoa rồi mở cửa bước vào phòng.

Cô đi đến, kéo tấm rèm trắng ngăn giường ra, sau đó đưa bó hoa đến bên giường cô gái đang nằm.

Cùng lúc đó, Giang Diệc Nhiên đứng ngoài cửa lặng lẽ nhìn vào.

Cửa sổ bệnh viện không lớn, chỉ là một khung nhỏ hẹp hình chữ nhật. Nhưng sau khi Phương Vi kéo rèm ra, từ chỗ đứng ngoài cửa, cậu cuối cùng cũng có thể nhìn thấy người trong lòng—

Phương Hạm mặc bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình màu xanh trắng, trên người còn cắm ống thở phụ trợ, đang ngồi yên trên giường đọc sách, cả người trông rất bình thản.

Chỉ khi Phương Vi bước vào với bó hoa trong tay, cô mới ngẩng đầu nhìn thoáng qua.

Hình như cô đã gầy đi rất nhiều so với trước đây, gương mặt chẳng còn chút nét bầu bĩnh nào. Có lẽ để tiện điều trị và đeo thiết bị y tế, Phương Hạm chỉ buộc tóc thành một búi nhỏ đơn giản, giống như búi tóc củ tỏi nhưng rối hơn nhiều, hai bên tóc xõa hơi lộn xộn, khiến vẻ ngoài càng thêm mỏng manh yếu ớt.

Hôm nay, nắng mùa đông thật dịu dàng, chiếu qua khung cửa sổ rọi lên giường cô, lên quần áo, lên tóc.

Giang Diệc Nhiên thậm chí còn nhận ra, bên chiếc bàn nhỏ cạnh giường Phương Hạm, vẫn là quả cầu tuyết mà cậu đã tặng cho cô.

Cậu nhìn chằm chằm vào cảnh đó, trong lòng như cũng được ánh nắng sưởi ấm, mềm mại lạ thường.

Nhìn sơ thì có vẻ ổn… Có lẽ cô đang dần hồi phục, cậu nghĩ.

Rồi sẽ có một ngày mọi thứ sẽ ổn thôi.

Cậu thiếu niên đứng ngoài cửa một lúc, thật ra chỉ vài giây, nhưng mỗi giây trôi qua đều như được bóc ra từng lớp một. Trong lòng thì muốn nhìn thêm chút nữa, nhưng lý trí lại cứ vang lên nhắc nhở, nhớ đến lời vừa hứa với Phương Vi.

Cô ấy không muốn gặp mình. Vậy thì chỉ nhìn một cái rồi đi thôi.

Chỉ cần biết cô vẫn ổn là được…

Bên trong phòng, sự chú ý của Phương Hạm hoàn toàn đặt vào bó hoa vừa được mang đến, hoàn toàn không phát hiện có người đang đứng ngoài cửa.

"Đẹp quá, hoa này từ đâu ra vậy?" Cô tò mò hỏi.

"Là…" Phương Vi suýt thì buột miệng, nhưng may kịp phản ứng. Không hiểu sao trong lòng lại dâng lên chút tiếc nuối, nhưng cuối cùng vẫn quyết định tôn trọng suy nghĩ của hai đứa trẻ này.

"Là hôm qua chị đặt mua đó. Em cũng lâu rồi chưa được ra ngoài mà, người ta bảo thi thoảng phải tiếp xúc với cỏ cây hoa lá, tâm trạng mới tốt, bệnh cũng mau khỏi hơn." Phương Vi bịa đại một lý do.

Phương Hạm hoàn toàn không nghi ngờ, cũng chẳng hề biết rằng cậu con trai mà mình từng thích, lúc này đang đứng ngay bên ngoài.

Càng không biết, bó hoa cô đang ôm trong lòng chính là của người ấy mang tới.

"Đẹp thật, bao nhiêu tiền vậy chị?" Cô hỏi, rồi đưa tay ôm lấy bó hoa, đặt lên đùi.

Ngón tay cô nhẹ nhàng vuốt qua những cánh hoa.

Đây là một bó hoa rất tươi. Bên trong có hoa hướng dương, hoa ly, tú cầu. Từng cánh hoa nở rộ, không hề có dấu hiệu héo úa. Cách gói hoa cũng rất tinh tế.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!