Từ đó cho đến cuối học kỳ, Giang Diệc Nhiên vẫn không nhận được bất kỳ tin tức nào từ Phương Hạm.
Hôm ấy, sau khi nhìn thấy cô chủ nhiệm gọi điện thoại cho chị gái Phương Hạm, cậu thiếu niên lặng lẽ một mình bắt tàu điện ngầm về. So với chữ "nhà", cậu vẫn quen gọi nơi đó là "chỗ ở" hơn.
Tàu điện vẫn chưa đến.
Giang Diệc Nhiên như thường lệ đứng trong khu chờ, ánh mắt đờ đẫn nhìn vào đường ray tối om phía bên kia tấm kính.
Hôm nay lại đổi quảng cáo mới rồi. Trên màn hình điện tử sáng rực là hình ảnh quảng bá một điểm du lịch gần đây, một góc ngôi chùa cổ trong làn mưa mù ở Giang Nam. Bên cạnh còn có dòng khẩu hiệu: "Cổ tự Giang Nam, chốn ẩn của tiên linh."
Nhưng thiếu niên chỉ lặng lẽ đứng đó, hàng mi rủ xuống, ánh mắt u trầm, trong lòng chỉ thầm nghĩ:
Nếu thật sự có thần linh trên đời, thì thế giới này đã không còn nhiều bất công và tiếc nuối như thế.
Đúng lúc đó, chuyến tàu cuối cùng trong ngày chậm rãi tiến vào nhà ga.
Buổi tối có không ít người, phần lớn là học sinh vừa tan lớp tự học như cậu, tụm năm tụm ba. Chỉ có mình cậu là lẻ loi.
Nhưng tất cả bọn họ, đối với Giang Diệc Nhiên mà nói, đều chỉ là những người xa lạ.
Cậu lướt qua khu chờ, ánh mắt bất chợt dừng lại nơi hàng ghế bên cạnh, bỗng nhớ đến cảnh tượng ngày hôm đó khi bước xuống từ thang cuốn, Phương Hạm đang ngồi ở đúng chỗ ấy.
Hôm đó, cô buộc tóc đuôi ngựa, đeo chiếc ba lô màu tím nhạt, yên lặng ngồi đó nhìn vào khoảng không trước mặt.
Cậu còn nhớ khi đó có một chú chó nghiệp vụ vừa tan ca đứng phía bên kia, cô cứ chăm chú nhìn mãi không rời mắt.
Giang Diệc Nhiên nghĩ đến đây, khẽ cụp mắt xuống. Đọc Full Tại Truyenfull. vision
Cậu đứng giữa dòng người qua lại, đợi đến khi mọi người lên xuống tàu xong mới bước vào sau cùng.
Thật ra thời gian cậu còn được đi chuyến tàu điện này cũng chẳng còn bao nhiêu.
Chỉ còn một tháng nữa thôi là đến ngày ra đi. Thời gian đã có thể đếm ngược rồi.
Lạ thật… tự nhiên lại thấy có chút không nỡ.
Không biết là không nỡ rời xa thành phố này, rời xa những con người, phong cảnh đã trở nên quen thuộc, hay là không nỡ… một cảm giác nào đó trong lòng.
Cậu còn nhớ trong bức thư, Phương Hạm từng khích lệ cậu, nói cậu đừng từ bỏ tennis, còn bảo rằng rất ngưỡng mộ cậu có cơ thể khỏe mạnh, có thể chạy nhảy thoải mái, thi đấu hết mình.
Cậu không mắc bệnh tim, nhưng khi đọc thư, lại cảm thấy ngực như bị đè nén, đau nhói.
Bị bệnh đeo bám suốt bao năm, ngày này qua ngày khác, sẽ là cảm giác như thế nào?
Cậu chưa từng trải qua, nhưng có thể tưởng tượng ra được sự tuyệt vọng ấy.
Giang Diệc Nhiên khẽ nhíu mày.
Trên tàu không còn chỗ ngồi, cậu đứng tựa bên cạnh cửa, cúi đầu lấy điện thoại nhắn cho Bạch Tử Tuyển:
"Cậu nói xem… đi chùa cầu phúc có thật sự linh nghiệm không?"
"Cái gì?! Cậu từ bao giờ lại mê tín thế?" đầu bên kia là giọng điệu khó tin.
"Ai mà biết được mấy chuyện này có linh hay không. Có người nói hiệu nghiệm, có người bảo vô ích. Nhưng mà chị họ tôi trước đây mãi không mang thai, đến chùa Linh Ẩn cầu con, không ngờ chưa đến hai tháng sau đã đậu thai!"
"Không phải còn có bao nhiêu ông lớn đi cầu tài đấy sao? Có điều không biết là họ cầu xong mới thành ông lớn, hay thành ông lớn rồi mới đi cầu."
"Nhưng mà nói thật, mỗi ngày bao nhiêu người đến chùa, có phải ai cũng toại nguyện đâu? Tôi thấy phần lớn đều chẳng linh nghiệm gì, chỉ là hiệu ứng kẻ sống sót thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!