Thêm một khoảng thời gian rất dài trôi qua, Phương Hạm vẫn không hồi âm. Giang Diệc Nhiên cũng không có thêm bất kỳ tin tức nào về cô.
Cậu không còn cách nào khác, đành phải đi hỏi Dương Thư Tuyết. Nhưng Thư Tuyết và Phương Hạm vốn chỉ quen nhau trong trường học, thân thiết cũng chỉ giới hạn ở phạm vi trường lớp. Cô thậm chí chưa từng đến nhà Phương Hạm, cũng chẳng biết thêm gì nhiều về tình hình của cô.
Lúc cậu hỏi, Dương Thư Tuyết chỉ thở dài nói:
"Cậu ấy cũng không trả lời tin nhắn của tôi nữa. Có lẽ là do phẫu thuật hoặc đang bệnh, không tiện dùng điện thoại."
Nghe vậy, Giang Diệc Nhiên trong lòng cảm thấy trống rỗng, chán nản.
Những tuần sau đó, cậu vẫn ngồi một mình ở hàng ghế cuối lớp.
Đến sau kỳ thi giữa kỳ, lớp đổi chỗ, cậu được xếp ngồi hàng đầu bên trái cạnh cửa sổ, vẫn là một mình. Đôi khi có học sinh được giáo viên sắp xếp lên ngồi tạm vài tiết vì ngồi sau không nhìn rõ bảng, cậu lại thấy không quen, như thể chỗ ngồi của Phương Hạm bị người khác chiếm mất.
Phương Hạm dường như đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của cậu, chỉ để lại một bức thư tình thấm đẫm nước mắt.
Giang Diệc Nhiên đặt bức thư ấy ở góc trái bàn học, nơi tay có thể chạm tới, ngẩng đầu lên là thấy được.
Bàn học của cậu ngoài màn hình máy tính và bàn phím ra thì chẳng còn gì khác. Chủ đạo là màu gỗ nguyên bản, đen và trắng, lạnh lẽo, tối giản. Bức thư của Phương Hạm lại là màu tím nhạt, in hình hoa kiểu hoạt hình, đậm chất nữ sinh, trở thành điểm sáng duy nhất trên mặt bàn.
Thỉnh thoảng cậu lại cầm thư lên xem một chút, rồi lại đặt cẩn thận về chỗ cũ.
Nhưng vì đọc kỹ lại sẽ khiến lòng nặng trĩu, cậu ít khi đọc từng chữ như trước nữa, hầu hết chỉ nhìn lướt qua.
Bức thư lúc đầu có mùi hương dễ chịu. Nhưng theo thời gian, mùi ấy nhạt dần. Dù muốn giữ lại, mùi thơm vẫn ngày một mờ nhạt hơn.
Dẫu vậy, cậu vẫn nhớ rất rõ mùi hương ban đầu ấy.
Hóa ra, mùi hương cũng có thể lưu lại trong ký ức.
Sau này, khi chuyển chỗ, Giang Diệc Nhiên vô tình tìm thấy hai cây bút bi của Phương Hạm.
Hồi đó trong giờ học, cậu từng tiện miệng mượn bút của cô, hai cây. Về sau không hiểu sao quên luôn chuyện phải trả lại, cứ thế nhét trong hộc bàn. Đến lúc phát hiện, cậu ngây người ra một lúc.
Giống như khi thời gian trôi qua quá lâu, cậu sắp quên mất thì đối phương lại đột ngột xuất hiện gõ vào tim một cái, như muốn nhắc nhở: "Này, đừng quên tôi."
Giang Diệc Nhiên bất giác cay cay nơi khóe mắt.
Cậu chỉ biết Phương Hạm phải phẫu thuật, nhưng không biết cụ thể là loại phẫu thuật nào, thời gian hay bệnh viện ở đâu. Dương Thư Tuyết không rõ, mà Phương Hạm cũng chẳng có bạn bè thân thiết nào khác hiểu rõ tình hình gia đình. Cuối cùng, Giang Diệc Nhiên mặt dày đi tìm cô giáo chủ nhiệm xin số liên lạc của người nhà Phương Hạm.
Cô giáo nghe xong, có phần kinh ngạc:
"Em xin số nhà bạn ấy làm gì? Bình thường thầy cô không được phép tiết lộ thông tin cá nhân đâu."
"Em muốn đến thăm bạn ấy." Giang Diệc Nhiên đáp.
Cô giáo cau mày, tỏ ra khó xử, nhưng cuối cùng vẫn gọi điện cho chị gái của Phương Hạm ngay trước mặt Giang Diệc Nhiên.
Cuộc gọi bật loa ngoài. Giọng nói bên kia đúng thật là của chị Phương Hạm.
Ban đầu chị ấy nói chuyện rất lịch sự, khách sáo với giáo viên. Nhưng khi nghe cô giáo nói là "có bạn cùng bàn của Phương Hạm muốn đến thăm", đầu dây bên kia rõ ràng im lặng một lúc lâu, mãi mới đáp lại:
"Phương Hạm hiện giờ sức khỏe không tốt lắm. Phẫu thuật xong cần thời gian hồi phục, bên em đúng là không tiện tiếp khách."
"Nhưng vẫn rất cảm ơn bạn ấy đã quan tâm."
"Đợi khi nào Hạm Hạm khá hơn, em sẽ để con bé liên hệ lại."
Giáo viên cúp máy, quay sang nhìn Giang Diệc Nhiên với vẻ bất lực:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!