Mùa đông dần ấm lên, ánh nắng buổi sáng cũng rực rỡ hơn những ngày trước.
Lúc này đã gần đến giờ đọc bài buổi sáng, hành lang hầu như không còn mấy người. Đa phần học sinh đều đã vào lớp để tranh thủ làm nốt bài tập, chuẩn bị cho tiết đọc và viết chính tả đầu ngày.
Giang Diệc Nhiên lại đến muộn, gần như là sát giờ học. Nhưng vì chuyện này vốn cũng thường xuyên xảy ra, nên cậu chẳng buồn vội vã, đã quen rồi.
Cậu không ngờ lại có người đang đứng trước cửa lớp đợi mình.
Từ xa, Giang Diệc Nhiên đã trông thấy người đó, mà đối phương cũng ngay lập tức nhìn thấy cậu, rồi nhanh chóng bước thẳng về phía cậu.
Khoảnh khắc đó, cậu như đứng khựng tại chỗ, cơ thể cứng đờ, đột nhiên chẳng thể cử động được nữa.
"Đây là thư Phương Hạm viết cho em trước đó."
Giang Diệc Nhiên trông thấy người phụ nữ kia tiến lại gần, rút từ túi ra một phong thư đưa về phía cậu: "Con bé… con bé viết rất nghiêm túc."
"Em có thể đọc thử."
Cậu ngây ra vài giây, tim bỗng đập mạnh đến nghẹt thở.
Nói thật, cậu từng nhận được không ít thư tỏ tình từ các bạn nữ, thậm chí có cả nam. Nhưng chưa bao giờ có cảm giác giống như lúc này. Vừa ngạc nhiên, vừa hoang mang. Vừa lo lắng, lại khát khao. Trái tim như bị treo lơ lửng giữa không trung, ngay cả cổ họng cũng nghẹn lại.
Giang Diệc Nhiên đứng yên tại chỗ, phải mất một lúc mới thốt ra được một câu: "Em sẽ đọc."
Người phụ nữ trước mặt gật đầu, không nói thêm gì. Trông cô ấy có vẻ rất vội, liếc nhanh đồng hồ rồi lướt ngang qua cậu, rảo bước rời đi.
Cậu nắm chặt phong thư trong tay, thấy chị ấy còn chưa đi xa, liền quay người lại gọi với theo: "Chị ơi, học kỳ này… Phương Hạm có quay lại lớp nữa không?"
Người kia thoáng sững người, quay đầu lại, suy nghĩ vài giây rồi lắc đầu.
"Chắc là không đâu." Chị ấy đáp.
Ngực Giang Diệc Nhiên như bị ai đó giáng một cú, choáng váng lẫn hụt hẫng.
Cậu không hiểu sao mình lại thấy hụt hẫng như vậy.
Giữa cậu và cô vốn không thân thiết gì, chỉ là bạn cùng bàn mà thôi. Thậm chí, số lần Phương Hạm đến lớp cũng không nhiều.
Trước học kỳ này, cậu còn chẳng chú ý lớp có cô gái như thế.
Cậu nhíu mày, không biết nên nói gì nữa, trong lòng chỉ còn một khoảng trống mông lung. Đến khi hoàn hồn, người kia đã rời đi xa rồi.
Từ tầng ba nhìn xuống, cậu thấy chị ấy chạy về phía bãi đỗ xe, bước chân vội vàng.
Chờ đến khi bóng người khuất hẳn, Giang Diệc Nhiên mới thu lại ánh mắt, nhìn về lá thư trong tay.
Liệu có giống những lá thư cậu từng nhận?
Suy nghĩ đầu tiên của Giang Diệc Nhiên là "chắc lại thư tỏ tình thôi". Trước giờ cậu nhận quá nhiều những thứ tương tự, ý tứ đều không khác biệt lắm. Nhưng vì lần này là Phương Hạm, cậu không dám khẳng định như vậy, thậm chí còn tự thấy bản thân thật hời hợt, tầm thường.
Lá thư trong tay giống như có nhiệt độ, nóng hổi, đến mức khiến đầu ngón tay cũng ấm lên.
Tim cậu đập như nổi trống, người mơ hồ như bị ngăn cách với thế giới thực. Ngay cả chuông vào học cũng không còn chói tai như mọi khi nữa, âm thanh vang lên nghe như bị nhấn chìm trong nước.
Cậu cầm lá thư, lặng lẽ quay lại lớp, ngồi xuống chỗ của mình.
Hôm nay giáo viên tiếng Anh đến muộn hơn bình thường. Vừa vào lớp đã yêu cầu học sinh lấy vở chính tả ra.
Nhưng Giang Diệc Nhiên lúc này chẳng còn tâm trí đâu mà nghe.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!