Chương 22: (Vô Đề)

Giang Diệc Nhiên về đến nhà, nhưng cả người như mất hồn. Trong đầu cậu vẫn văng vẳng lời của lớp trưởng và Dương Thư Tuyết.

Thì ra Phương Hạm bị bệnh tim.

Trong ấn tượng của cậu, Phương Hạm là kiểu con gái rất yên tĩnh, ngoan ngoãn như một con cừu nhỏ, tính cách dịu dàng, trông cứ như mẫu học sinh ngoan hiền mà phụ huynh rất thích.

Trước giờ cậu chỉ biết sức khỏe cô không tốt, hay nghỉ học. Nhưng mỗi lần cô đến lớp, khi ở bên nhau lại cảm thấy chẳng khác gì người bình thường.

Ngoài việc thường xin nghỉ phép, không tham gia thể dục hay kiểm tra thể lực, thì cũng chẳng có ưu đãi gì đặc biệt.

Cô luôn lịch sự dịu dàng với bạn học, khi học thì còn nghiêm túc hơn ai hết.

Giang Diệc Nhiên chưa từng nghĩ đến chuyện cô ấy mắc bệnh tim, lại còn là bệnh bẩm sinh.

Tuy cậu không hiểu nhiều về mấy loại bệnh này, nhưng cũng biết bệnh tim là kiểu bệnh rất nguy hiểm, bình thường nhìn thì không sao, nhưng một khi phát bệnh thì cực kỳ nghiêm trọng, thậm chí chưa tới hai mươi phút là có thể lấy đi mạng người.

Thiếu niên về nhà mà không làm được gì cả. Không muốn chơi game, cũng chẳng muốn trả lời tin nhắn. Ngay cả khi Kiều Tuyết gọi điện, cậu cũng chỉ ứng phó vài câu rồi cúp máy.

Đêm khuya tĩnh lặng, căn hộ rộng lớn yên ắng đến mức nghe thấy tiếng kim rơi.

Giang Diệc Nhiên như một hồn ma lang thang, cả tối không ăn gì.

Cậu vào bếp mở tủ lạnh, nhưng từ ngày không có người giúp việc, bên trong chẳng còn gì ngoài vài lon bia Đức.

Cậu mở app đặt đồ ăn xem thử, nhưng lại chẳng thấy món gì muốn ăn.

Uống liền hai lon bia, cậu trở về phòng, nặng nề chìm vào giấc ngủ, muốn quẳng hết mọi phiền muộn ra sau đầu, thế nhưng đến nửa đêm lại giật mình tỉnh giấc.

Rõ ràng là mùa đông, trong phòng cũng chẳng bật sưởi, vậy mà người cậu lại đổ mồ hôi lạnh, dạ dày quặn thắt như bị ai đó cào xé từ bên trong.

Cậu lại mơ thấy Phương Hạm.

Thực ra đến cuối cùng Giang Diệc Nhiên cũng không rõ là mình đang mơ hay vốn dĩ chưa từng ngủ, chỉ mơ màng tỉnh táo xen kẽ, mơ thấy cô quay lại trường, nhưng cứ gục đầu bên cạnh mà khóc mãi.

Trong căn phòng trống trải giữa đêm, chăn tụt đến ngang eo, lộ ra phần thân trên trắng trẻo rắn rỏi. Cơ bắp rõ ràng, rắn chắc, đường nét đẹp đẽ.

Giang Diệc Nhiên cau mày, ngồi yên một lúc rồi hất chăn bước xuống giường.

Cậu tùy tiện mặc quần vào, ngực cứ như bị đè nặng, khó chịu không thở nổi, đành bước ra ban công cho khuây khoả.

Vừa mở cửa ra, cơn gió lạnh như lưỡi dao quét qua da, khiến người ta tỉnh táo ngay tức khắc.

Đã hai giờ sáng, cả khu dân cư dường như chìm vào giấc ngủ.

Nhưng nơi xa, dọc đường vẫn có đèn sáng, vẫn còn rực rỡ ánh đèn.

Giang Diệc Nhiên cúi đầu mở điện thoại, trong danh sách thông báo vẫn không có dòng nào cậu mong đợi. Phương Hạm không đồng ý, cũng chẳng từ chối lời mời kết bạn của cậu.

Lòng cậu trống rỗng, xen lẫn bất an.

Là lo lắng? Hay là áy náy? Hay chỉ đơn giản là lương tâm cắn rứt… chính cậu cũng không rõ.

Chỉ biết một điều, cậu thật sự mong cô bình an.

Sáng hôm sau, Phương Vi và Quan Huống ra ga đón Phương Văn Tiến đến.

Phương Hạm đã lâu không gặp ba. Tuy vẫn hay gọi điện, nhưng dẫu sao gặp trực tiếp vẫn khác. Ông mang theo ít đặc sản quê nhà, khiến tâm trạng cô trong những ngày qua luôn phủ mây u ám cũng dịu lại phần nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!