Cả ngày hôm đó, Phương Hạm đều phải truyền dịch và uống thuốc trong bệnh viện.
Phương Vi đã xin làm việc tại nhà, chuyên tâm ở bệnh viện chăm sóc em. Buổi trưa, Quan Huống ghé qua một chút rồi lại phải đi làm ngay vì đến giờ làm việc.
Phương Hạm sau khi ăn trưa thì mơ màng ngủ thiếp đi. Đến lúc tỉnh lại, quay đầu đã thấy Phương Vi cũng đang ngủ say, gục bên cạnh.
Tối qua Phương Vi đã phải lo lắng cả đêm vì em vào phòng cấp cứu, lại còn phải làm thủ tục nhập viện, rất vất vả. Sáng nay lại chạy về nhà thu dọn đồ đạc, nấu cơm, cơ bản cả ngày chưa được nghỉ ngơi.
Cô bé nghiêng đầu nhìn chị mình, trong lòng dâng lên cảm giác áy náy.
Ước gì mình có thể khỏe lại được, cô thầm nghĩ.
Cả buổi sáng phải truyền dịch, đến giờ cuối cùng cũng được rút kim truyền, Phương Hạm mới có chút tinh thần để làm việc khác.
Nhưng vì Phương Vi đang ngủ nên cô không dám phát ra tiếng động, sợ làm phiền, đành nhẹ tay nhẹ chân.
Hôm qua sự việc xảy ra quá bất ngờ, không mang theo gì cả. Mãi đến trưa nay Phương Vi mới mang cặp sách và điện thoại của cô đến bệnh viện.
Cô bé khẽ nghiêng người, nhẹ nhàng lấy chiếc ba lô trắng đặt bên cạnh, mở khóa kéo và lấy điện thoại ra.
Từ lúc tan học hôm qua đến giờ, cô gần như chưa mở điện thoại. Mở ra là một loạt thông báo nhảy lên. Nhưng đa phần chỉ là những thông báo rác từ các app.
Sau khi xóa hết, Phương Hạm mới mở QQ. Một dãy chấm đỏ hiện lên liên tiếp, phần lớn là tin nhắn nhóm và lời hỏi thăm của bạn bè.
"Bảo bối, cậu ổn chứ? Tối nay lúc học buổi tối, giáo viên chủ nhiệm gọi mình lên văn phòng hỏi chuyện của cậu."
"Mình không nhịn được nên đã kể rồi. Cậu không sao chứ?" Đọc Full Tại Truyenfull. vision
"Cậu bị sao vậy?? Lại ốm à? Hay là vì chuyện hôm qua? Sáng sớm nay Giang Diệc Nhiên còn hỏi mình sao cậu không đến, mình mặc kệ cậu ta luôn."
"Tối qua cô chủ nhiệm hỏi mình chuyện cậu. Mình nghĩ chắc cậu lại về nhà khóc nên đã kể chuyện Giang Diệc Nhiên. Cậu đừng giận mình nhé. [Buồn bã]"
Phương Hạm cúi đầu nhìn màn hình, ngón tay trắng nõn khẽ chạm vào bàn phím, gõ lại:
"Không sao đâu, cậu đừng nghĩ nhiều."
"Tối qua mình bị đau tim, phải nhập viện nên không đến trường được."
Cô nhấn gửi, nhưng đối phương không phản hồi.
Cũng đúng thôi, giờ này mọi người đang học, không có thời gian xem điện thoại.
Phương Hạm khóa màn hình, đặt điện thoại sang bên, hàng mi khẽ rũ xuống, trong lòng bỗng cảm thấy một nỗi mất mát nhè nhẹ.
Cô đặt điện thoại sang một bên, ngả người ra sau, co đầu gối lại, lấy sách giáo khoa đặt lên đùi và bắt đầu lật xem.
Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, Phương Vi vẫn còn đang ngủ.
Trang sách quen thuộc, chữ in quen thuộc, cả hình ảnh cũng quen thuộc. Nhưng xung quanh lại không có tiếng giảng bài, cũng không có sự ồn ào của bạn học như thường lệ.
Chỉ có ánh sáng nhàn nhạt ngoài cửa sổ chiếu vào qua lớp kính, và tiếng lật trang sách khe khẽ.
Phương Hạm nhìn vào những dòng chữ trong sách, bỗng thấy sống mũi cay cay.
Cô cũng đâu muốn cứ phải ở mãi trong bệnh viện. Cô cũng muốn được đi học. Mỗi lần nhập viện lại giống như một cái cây héo tàn bên bờ vực, lẽ ra nên được lớn lên mạnh mẽ, thì lại phải héo úa trong một góc bệnh viện.
Tuy không muốn than trách số phận, nhưng có đôi khi vẫn không kìm được mà thấy tủi thân.
Thế giới này đẹp như vậy, nhưng có lẽ chính sự ra đời của cô đã là một sai lầm, mang theo bệnh tật, nỗi đau, và cả gánh nặng cho những người khác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!