Chương 20: (Vô Đề)

Trong bệnh viện, thấy tình trạng của Phương Hạm đã ổn định hơn, Phương Vi phải tranh thủ quay về nhà để thu dọn đồ đạc và nấu ăn.

Tối qua Phương Hạm phát bệnh đột ngột, lúc đưa đi viện quá vội vàng, nhiều thứ cần thiết chưa kịp mang theo. May mà Quan Huống, làm việc ở khoa khác của bệnh viện, đã nhờ y tá giúp chăm sóc, nên chị cũng yên tâm phần nào.

Trước khi đi, Phương Vi hỏi Phương Hạm có muốn mang theo gì không, hay muốn ăn món gì.

Phương Hạm cúi đầu nghĩ một lúc, chỉ thấy lòng trống rỗng, chẳng có chút mong muốn gì.

Chỉ cần nghĩ đến việc sắp tới có khi lại phải nghỉ học mấy tháng, cô đã thấy như toàn bộ ý chí học hành đều bị ngắt quãng, đến cả khẩu vị cũng chẳng còn.

Nhưng dù vậy, cô vẫn cố gắng gượng dậy, nhờ chị mang giúp sách vở và vài đồ dùng cá nhân. Nếu cứ nằm im trên giường bệnh cả ngày, cô cảm giác mình sẽ dần mất hết sức sống.

Phương Vi rời đi vài tiếng rồi quay lại, mang theo balo, điện thoại của em gái, còn cẩn thận nấu thêm một nồi canh gà.

Gần trưa, Phương Hạm ngồi dậy, dựng bàn ăn nhỏ trên giường bệnh.

Cô nhìn chị tất bật chuẩn bị, từ hộp giữ nhiệt lấy ra canh, múc vào bát nhỏ, lại múc thêm một bát cơm trắng, chuẩn bị cả thìa và đũa.

Canh có hầm nhân sâm, bào ngư và kỷ tử.

Vì nhiều mỡ có thể ảnh hưởng đến tim mạch, nên Phương Vi luôn nấu canh theo kiểu thanh đạm. Nhưng dù sao nấu kỹ thì phần mỡ trong thịt cũng sẽ tiết ra, tạo thành một lớp váng mỏng trong suốt trên mặt canh.

Nhìn rất hấp dẫn, mùi thơm cũng dịu nhẹ, dễ chịu.

"Thấy sao? Chị không dám nêm nhiều muối đâu." Phương Vi nói.

"Vâng, ngon lắm." Phương Hạm húp một ngụm canh, rồi gắp một miếng thịt bào ngư, múc một thìa cơm nhỏ, sau đó quay sang hỏi: "Chị ăn chưa?"

"Chưa. Chị nấu xong là hết đói rồi."

"Em cứ ăn trước đi, ăn xong chị ăn sau." Phương Vi vừa nói, vừa thấy em gái có vẻ ăn ngon miệng hơn buổi sáng, cũng yên tâm phần nào. Chị quay lại bật laptop lên, bắt đầu làm việc.

Chị đổi sang công việc hiện tại cũng vì tính chất linh hoạt, phần lớn có thể làm từ xa.

Đề phòng những lúc như thế này, Phương Hạm bất ngờ phải nhập viện, nếu không điều chỉnh được công việc sẽ rất khó xoay xở.

Với các công ty tư nhân bình thường, việc nhà không ai quan tâm, họ chỉ nhìn vào hiệu suất và ngày công.

"Vâng." Phương Hạm khẽ đáp, gật đầu, chậm rãi bắt đầu ăn cơm.

Thực ra cô vẫn không có mấy khẩu vị, nhưng vì là chị nấu, nên dù không ngon miệng cũng cố ăn. Chỉ là tốc độ rất chậm.

Sáng nay cô đã hỏi chị mấy lần về tình trạng bệnh của mình, nhưng Phương Vi cứ nói quanh co, không chịu nói rõ.

Phương Hạm không ngốc, cô biết khi người lớn không muốn nói thật nghĩa là tình hình không tốt.

Có lẽ tim lại giãn thêm rồi.

Mà lần này nghiêm trọng hơn thật. Bằng chứng là chị còn gọi cả ba đến. Chắc chắn sẽ có liên quan đến việc mổ xẻ gì đó.

Canh gà ngọt dịu tan nơi đầu lưỡi.

Nhưng chỉ cần nghĩ đến những chuyện này, lòng cô lại trĩu nặng.

Ban đầu cô vốn đã không vui vì chuyện của Giang Diệc Nhiên, tâm trạng cả ngày lặng lẽ, thêm chuyện bệnh tật lại càng như có hai đám mây đen cứ đè nặng trong lòng.

Phương Vi đang làm việc, định quay sang xem em gái ăn uống ra sao, không ngờ vừa ngẩng đầu đã thấy cô đang cầm thìa mà thẫn thờ, rõ ràng là đang có tâm sự.

Phương Vi thở dài: "Không vui à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!