Chương 2: (Vô Đề)

Phương Hạm cố gắng ép bản thân phải bình tĩnh lại.

Rõ ràng chẳng có gì đáng để căng thẳng, thế mà chỉ cần nghĩ đến việc bên cạnh mình đang ngồi là Giang Diệc Nhiên, cô liền thấy không thể tự nhiên được. Cô điền bài trước còn sót lại mấy câu, mãi sau mới hoàn thành xong.

Lúc tổ trưởng đến thu bài, cô vẫn còn lo lắng. Không ngờ Giang Diệc Nhiên chẳng viết lấy một chữ, thậm chí còn chưa từng rút bút ra khỏi hộp, dứt khoát không nộp luôn. Có lẽ người kia đã quen rồi, chỉ thu mỗi bài của Phương Hạm rồi gom lại nộp lên trên.

Đến tiết tự học để học thuộc lòng bài văn. Phương Hạm vừa lật sách ra thì đã nghe thấy tiếng Giang Diệc Nhiên bên cạnh đang xé cái gì đó ra, là mấy món quà và thư tình do hai cô bạn gái hồi nãy đưa tới.

Cô liếc mắt qua bằng khóe mắt, thấy Giang Diệc Nhiên mở hộp quà ra, bên trong lớp giấy vụn vàng kim lấp lánh là một tay cầm chơi game, mấy cây kẹo hình gậy và vài cây nến hình quả táo.

Cậu chỉ liếc nhìn một cái rồi thản nhiên đặt hộp sang bên cạnh, người ngả tựa lười nhác vào ghế, cầm lá thư lên lướt qua.

Cậu thực sự đọc thật.

Ngồi ngay bên cạnh, Phương Hạm nghe rất rõ, lúc Giang Diệc Nhiên đọc đến đoạn nào đó còn bật cười khẽ một tiếng. Giọng cậu trong trẻo, trầm khàn đầy từ tính, dù chỉ là một tiếng cười thôi cũng mang theo sự ngông nghênh chẳng thèm che giấu.

Đọc xong, Giang Diệc Nhiên gập thư lại, ngửa người ra sau một chút rồi tiện tay ném sang bên. Chân ghế kim loại theo đó kéo lê trên sàn phát ra tiếng ken két cực kỳ chói tai.

Đến khi thầy giáo dạy Văn còng lưng đi vào lớp, buổi học sáng sớm cũng kết thúc.

Khác với cô giáo tiếng Anh nghiêm khắc và có trách nhiệm, thầy Văn của lớp Phương Hạm là một người lớn tuổi, chừng bốn, năm mươi gì đó, nhưng lại rất có phong cách. Thầy dạy lâu năm, tính cách thì phóng khoáng, hay kể mấy chuyện bên lề như tin đồn hay giai thoại lịch sử trong giờ học.

Chính vì thế mà tiết Văn rất được yêu thích. Dù sao học kiểu nhẹ nhàng, lại còn được hóng chuyện, vẫn thú vị hơn đống môn khô khan khác nhiều.

Vừa vào lớp, thầy đã ôm theo một xấp bài kiểm tra dày cộp, đưa cho bạn ngồi bàn đầu chia ra phát.

"Lần này lớp mình làm bài không được tốt lắm."

"Điểm cao nhất khối là 142, không nằm trong lớp mình. Chỉ có điểm bài văn là cao nhất toàn khối thì lại ở lớp mình."

Thầy vừa nói vừa đứng trên bục giảng.

"Thầy ơi hôm nay mình học phần đọc hiểu hay văn cổ ạ? Hay thầy giảng bài văn?" Có bạn bàn đầu hỏi.

"Muốn học gì?" Thầy hỏi lại.

"Văn ạ! Văn đi thầy!" Mấy tiếng hô vang từ dưới lớp.

Nếu được chọn, tất nhiên ai cũng chọn học văn. Cách thầy giảng văn khá đặc biệt, chỉ nói qua chủ đề, vài hướng triển khai, rồi chọn mấy bài viết hay trong lớp lên đọc cho cả lớp nghe, vài người đọc là hết nguyên tiết học.

Cách này giúp thầy khỏi phải chuẩn bị giáo án hay đứng giảng bài, học sinh bên dưới cũng rảnh rang lơ đãng, làm việc riêng. Quá hợp lý, đôi bên cùng có lợi.

"Được rồi, vậy thì giảng về bài văn nhé."

"Bài văn lần này có một bài đạt điểm cao nhất lớp ta, ngoài ra cũng có mấy bài viết khá tốt nữa."

Thầy dạy Ngữ văn cũng khá thoải mái, học sinh phía dưới bảo giảng văn thì liền giảng văn thật. Không rõ là thầy đã chuẩn bị sẵn từ trước hay chỉ là quyết định tức thời.

Lúc này bài kiểm tra cũng đã phát gần xong. Phương Hạm nhận bài, liếc qua điểm số, cũng tương đương với thành tích môn Ngữ văn trước giờ của cô. Ngữ văn và tiếng Anh của cô đều rất tốt, nhưng các môn tự nhiên thì lại yếu.

"Đây là đề văn của kỳ thi tốt nghiệp trung học năm ngoái nhé. Cái này còn cần thầy giảng sao? Nhìn tài liệu là thấy rõ các luận điểm rồi đúng không?" Thầy nói.

"Bố cục cũng rất rõ ràng, chỉ cần bám sát tài liệu mà viết, điểm cơ bản là chắc chắn có mà?"

"Đề như thế này, không cần thầy nói, các em cũng nên biết cách viết rồi mới đúng. Vậy mà vẫn có người viết lạc đề à?"

Phương Hạm ngồi tại chỗ, nhìn bài thi môn Ngữ văn trong tay. Đề văn lần này không khó, là đề thi thật của kỳ thi đại học năm ngoái ở một số tỉnh. Thật ra những bài nghị luận kiểu này, chỉ cần nắm được ý chính trong tài liệu thì không khó để đạt điểm chuẩn.

Cô vừa cúi đầu liếc nhìn bài văn của mình thì bất chợt nghe thấy thầy giáo gọi tên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!