Chương 19: (Vô Đề)

Căn hộ cao cấp ở khu trung tâm phồn hoa của thành phố. Ngoài khung cửa sổ sát đất với tầm nhìn toàn cảnh, màn đêm mù mịt đã buông xuống. Dù đã hơn chín giờ tối, nhưng đối với thành phố này, cuộc sống về đêm của một số người mới chỉ vừa bắt đầu.

Dưới bầu trời đêm không trăng, tối đen như mực.

Thế nhưng dòng xe cộ tấp nập và ánh đèn rực rỡ nơi xa lại rọi sáng cả tầm mắt, như một dải ngân hà đang bốc cháy ngay trên mặt đất.

Trong phòng, Giang Diệc Nhiên đứng ngồi không yên, lúc thì ngồi ở bàn máy tính, lúc lại đi ra ban công, hoàn toàn không có tâm trạng làm bất cứ việc gì, đến chơi game cũng chẳng nổi.

Cô chủ nhiệm yêu cầu ngày mai cậu phải xin lỗi Phương Hạm, nhưng cậu thật sự không biết phải làm thế nào.

Cậu thử lên mạng tra "làm sao để xin lỗi con gái", nhưng cũng chẳng thấy thông tin nào hữu ích. Chỉ có một gợi ý xem ra còn tạm ổn: mua quà, trông sẽ thành ý hơn.

Quà tặng à…

Giang Diệc Nhiên khẽ nhíu mày, suy nghĩ một chút.

Nếu đặt hàng online bây giờ thì ngày mai chắc chắn không kịp giao, tốt nhất là đến cửa hàng mua trực tiếp rồi nhờ nhân viên gói lại luôn cho.

Nhưng giờ đã hơn chín giờ rồi. Trong trí nhớ cậu cũng chẳng có cửa hàng nào thực sự phù hợp.

Giữa cái rét mùa đông, cậu thiếu niên chỉ mặc một chiếc áo nỉ trắng dài tay, tựa vào lan can kính ngoài ban công.

Thân hình cao gầy, mái tóc bị gió đêm thổi khẽ rối, trông xa như một người rất dịu dàng, nhưng đôi mày mắt lại mang theo vẻ kiêu ngạo và lạnh lùng.

Giang Diệc Nhiên rũ mắt, yết hầu trắng trẻo khẽ động đậy, cuối cùng nhíu mày, rời khỏi ban công, đi ngang qua phòng ngủ chính, tiện tay lấy một chiếc áo khoác thể thao rồi ra ngoài.

Mới bước ra khỏi khu nhà, bên ngoài gần như không một bóng người.

Chỉ có vài người dắt chó đi dạo thuê cho các bà nội trợ quanh đó. Mãi đến khi rời khỏi khu dân cư, ra tới con đường chính thì khung cảnh mới bắt đầu náo nhiệt hơn một chút.

Trung tâm thương mại gần đó mở cửa đến mười giờ tối.

Giang Diệc Nhiên nhìn thời gian thấy không còn nhiều, bèn nửa chạy nửa đi thật nhanh, cuối cùng cũng kịp đến nơi lúc khoảng chín rưỡi.

Cậu ghé qua vài cửa hàng, nhưng không biết nên mua gì tặng cho Phương Hạm. Tặng đồ trang sức thì có vẻ quá thân mật, mà cả hai cũng đâu thân đến thế.

Còn những món khác… Một là cậu không biết Phương Hạm thích gì, hai là nhớ mang máng sức khỏe cô không tốt, sợ mua trúng thứ không phù hợp.

Lúc này đã gần đến giờ đóng cửa, nhiều cửa hàng đã bắt đầu dọn dẹp chuẩn bị nghỉ.

Giang Diệc Nhiên bước nhanh, cuối cùng dừng lại trước một cửa hàng bán đồ lưu niệm và hàng hóa tiêu dùng nổi tiếng.

Cậu chưa từng vào mấy cửa hàng kiểu này bao giờ, nhưng nhìn từ ngoài thì rõ ràng đây là nơi hướng đến đối tượng khách hàng nữ.

Trước cửa bày la liệt thú nhồi bông, ly tách xinh xắn, đồ chơi nhỏ nhắn và các loại blind box hàng liên kết. Bên trong còn có cả đồ trang sức, băng đô, mỹ phẩm linh tinh, đủ kiểu màu sắc rực rỡ, nhìn thôi đã biết là kiểu mà con gái sẽ thích.

Cậu dừng chân, còn đang quan sát thì nhân viên cửa hàng đã hồ hởi bước ra đón.

"Anh trai đẹp trai muốn mua gì thế ạ? Bên em sắp đóng cửa rồi, cần gì em dẫn anh đi xem luôn cho tiện nhé~"

"Mua cho bản thân hay tặng bạn học ạ?"

"Nếu mua cho bạn gái thì bên em có nhiều món bán chạy lắm luôn nha. Ví dụ như mấy hộp mù nhỏ của heo con Mi này, hay loạt gấu bông Sanrio này nữa, rất hot luôn. Bên này còn có băng đô nè, mũ nè, món nào mấy bạn nữ cũng thích hết á…"

Cô nhân viên vừa đi theo vừa huyên thuyên không ngớt, nhưng thiếu niên kia vẫn không lên tiếng, chỉ đi một vòng tùy ý trong cửa hàng.

Thế nhưng đến khi ánh mắt dừng lại ở một món đồ khá khuất góc, bước chân của Giang Diệc Nhiên lại bất ngờ dừng lại.

Thông thường, các món bán chạy sẽ được đặt ở tầng ngang tầm mắt, tầng thứ ba đối với nữ khách hàng. Còn những tầng cao hơn gần như chỉ là để trưng bày hàng tồn, phải ngẩng đầu mới nhìn thấy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!