Bên kia đám đông, Trần Lăng Huyên đứng đối diện với Giang Diệc Nhiên.
"Cậu nói muốn ở bên mình, vậy cậu thích mình ở điểm nào?" cô hỏi.
Giang Diệc Nhiên khẽ nhíu mày, suy nghĩ một chút.
Thích ư? Có lẽ cũng không hẳn. Không phải là thích, chỉ là cảm thấy… hợp nhau. Hơn nữa, hồi đó trong một lần cá cược với đám bạn, cậu đã vỗ ngực tự nhận mình có thể cưa đổ bất kỳ cô gái nào. Mà trong trường, ai ai cũng công nhận Trần Lăng Huyên là người xinh đẹp nhất, lại còn xuất thân gia thế tốt.
Thật ra, đôi khi cái mà con trai cần chỉ đơn giản là một chút hư vinh và cảm giác chinh phục.
"Thích thì đâu cần lý do cụ thể, đúng không?" Cậu ngẫm nghĩ rồi đáp.
"Vậy à?"
Trần Lăng Huyên bình thản nhìn cậu, "Nhưng mình không nghĩ vậy."
"Cậu biết vì sao hôm qua cậu bảo muốn gặp mình, mình lại đồng ý nhanh thế không?" cô hỏi.
"Vì sao?" Giang Diệc Nhiên cau mày.
Phải thừa nhận, cô gái trước mặt thực sự rất xinh đẹp. Không để mái, tóc buộc đuôi ngựa rất cao.
Hiếm có cô gái nào dám buộc tóc cao đến vậy, kiểu tóc này vừa nổi bật, vừa đòi hỏi gương mặt và phần đầu phải thật đẹp. Nhưng Trần Lăng Huyên lại rất hợp. Đỉnh đầu và trán cô rất đẹp, đường nét gương mặt lại chuẩn kiểu trái xoan.
Cô trang điểm nhẹ nhàng, làn da trắng mịn, môi hơi hồng bóng, đôi mắt to tròn sáng rỡ, sắc mặt rất tốt. Khiến người khác nhìn vào cứ như bị ánh mắt ấy giữ chặt, không thể dời đi.
Thời tiết se lạnh, cô khoác ngoài bộ đồng phục một chiếc áo phao trắng dài, viền cổ lông mềm mại, sạch sẽ. Dù vậy, thân hình cô vẫn hiện rõ nét cân đối, toát lên khí chất đặc trưng của người từng học múa.
Dù không phải gu của cậu, nhưng xinh là xinh.
"Vì từ lâu đã có người nói cho mình biết, cậu theo đuổi mình là vì thua cá cược với đám bạn. Họ còn xúi cậu chọn mình, đúng không?"
Giang Diệc Nhiên vốn đã lường trước việc Trần Lăng Huyên sẽ hơi kiêu kỳ, khó cưa đổ. Nhưng thật không ngờ cô lại biết chuyện giữa cậu và nhóm bạn.
Trong khoảnh khắc ấy, cậu cảm thấy bực bội.
Tay cậu siết chặt bó hoa, đốt ngón tay trắng bệch, tiếng giấy gói và nhựa ma sát vang lên lạo xạo.
Nhưng Trần Lăng Huyên chẳng hề sợ hãi, cũng không vì sắc mặt cậu thay đổi mà nói chuyện nhẹ nhàng hơn.
"Giang Diệc Nhiên, mình thấy việc này không đúng chút nào."
"Thế nên, bó hoa này mình không nhận."
"Nếu người cậu tỏ tình không phải là mình mà là cô gái khác, mà cô ấy lại không biết gì về vụ cá cược này, lỡ mà đồng ý rồi, thì cậu được thể diện đấy, nhưng với con gái thì chẳng công bằng tí nào."
"Nếu cậu không thực sự thích mình, vậy mình từ chối chắc cũng không sao đâu nhỉ?" cô nói.
Nói xong, thấy Giang Diệc Nhiên cau mày, siết chặt cằm không nói gì, cô cũng chẳng do dự mà bước ngang qua cậu.
Những người đang đứng xem gần đó thấy "nữ chính" vừa đi khỏi thì "nam chính" đã đi tới. Nhưng Trần Lăng Huyên đã sải bước đi thẳng rồi.
Cô vốn đã quen với việc bị mọi người chú ý, chẳng hề sợ mấy tình huống đông người thế này, cứ thế băng qua đám đông mà quay trở về khu dạy học.
"Trời ơi, Trần Lăng Huyên không nhận hoa của Giang Diệc Nhiên kìa! Chắc là từ chối thật rồi hả?"
"Không hổ danh là hoa khôi của trường, trai đẹp cỡ đó mà cũng chẳng động lòng. Nếu là tôi chắc ngất xỉu từ sớm rồi, còn sức đâu mà từ chối với từ chối."
"Người ta là hoa khôi, từng gặp bao nhiêu trai đẹp rồi. Hơn nữa chính cô ấy cũng xinh, đương nhiên sẽ suy nghĩ kỹ càng hơn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!