Sau khi đặt bó hoa hồng sang một bên, phải mất một lúc lâu, tâm trạng của Phương Hạm mới dần lắng lại.
Nhưng chưa kịp yên ổn được bao lâu, chuông tan học đã vang lên.
Hôm nay trong tiết tự học buổi tối, Giang Diệc Nhiên không ngủ gật như mọi khi, chuông vừa reo là cậu đã xách cặp đi thẳng ra ngoài.
Phương Hạm vốn định tranh thủ đi theo sau, nhưng Giang Diệc Nhiên đi quá nhanh, đến cái cặp cô còn chưa kịp thu dọn xong.
Cô hơi bực bội, vội vàng nhét đại sách vở với bài tập vào cặp, rồi kéo theo Dương Thư Tuyết đi ra ngoài.
"Cậu hôm nay đi nhanh vậy làm gì thế?" Dương Thư Tuyết không nhịn được hỏi.
Phương Hạm hơi đỏ mặt, tất nhiên không thể nói là vì muốn đuổi theo Giang Diệc Nhiên.
"Vì mình chưa làm xong bài tập, muốn về sớm một chút để làm cho kịp, còn ngủ nữa."
"Không làm xong thì mai làm tiếp cũng được mà."
"Mình dạo này toàn chép đại cho xong thôi. Mỗi môn đều giao đống bài, làm sao mà xuể." Dương Thư Tuyết nói tiếp.
Phương Hạm gật đầu, bước chân cũng chậm lại chút.
Nhưng dù cô có ngó trước nhìn sau, vẫn không thấy bóng dáng Giang Diệc Nhiên đâu nữa. Đến khi tạm biệt Dương Thư Tuyết và xuống ga tàu điện ngầm, Phương Hạm đứng chờ tàu, mắt không ngừng tìm kiếm xung quanh, vẫn chẳng thấy Giang Diệc Nhiên đâu cả.
Có lẽ cậu đã về từ lâu rồi.
Dù hơi hụt hẫng, nhưng ôm bó hoa trong tay, lòng Phương Hạm vẫn thấy vui vui.
Những đóa hoa hồng nở rất đẹp, cánh hoa tươi tắn mềm mại, không có dấu hiệu héo úa. Cô thầm nghĩ nếu về nhà cắt tỉa gọn gàng rồi cắ m vào lọ, thêm ít nước dưỡng, chắc sẽ giữ được lâu hơn.
Phương Hạm đi tàu điện ngầm về nhà. Lúc về đến nơi, không biết là Phương Vi hay Quan Huống mới tan làm, đèn phòng khách vẫn còn sáng.
Khi cô vừa bước vào, Phương Vi nghe tiếng động liền từ phòng ngủ đi ra, vừa nhìn đã thấy ngay bó hoa trong tay Phương Hạm.
"Ơ kìa? Ai tặng hoa cho em thế?" Phương Vi tò mò bước tới, mắt mở tròn xoe, giọng đầy phấn khích: "Không phải là có cậu con trai nào tặng đấy chứ?"
"Phương Hạm lớn rồi nha, bắt đầu có trai theo rồi~"
Phương Hạm vốn đã bình tĩnh lại, bị chị chọc cho đỏ mặt xấu hổ trở lại.
"Không phải đâu… Là trong tiết mục biểu diễn tối nay ở lễ kỷ niệm thành lập trường, người trên sân khấu ném xuống cho khán giả ấy." Cô vội vàng giải thích.
"À, vậy à." Phương Vi cũng không nghi ngờ gì, chỉ là hơi tiếc vì không hóng được chuyện gì hay ho.
Chị hỏi: "Có muốn chị tìm cái bình để cắm không?"
"Vâng." Phương Hạm gật đầu.
Phương Vi đi tìm một cái bình hoa trống, trong khi đó, Phương Hạm tháo lớp bọc nhựa ngoài mấy bông hoa, cắt bớt phần cuống rồi cắ m vào bình đã đổ sẵn nước.
Mấy bông hoa hồng rực rỡ khoe sắc trong bình, trông thật tươi tắn xinh đẹp.
"Để ở đâu được nhỉ?" Phương Hạm hỏi.
"Em mang về thì để trong phòng em đi." Phương Vi nói: "Hoặc để ngoài phòng khách cũng được."
"Vậy em để trong phòng nha!" Phương Hạm ôm bình hoa vào phòng ngủ, mặt mày tươi tắn, đặt lên bàn học.
Phương Vi thấy em gái về đến nơi an toàn thì cũng yên tâm, tắt đèn bếp và phòng khách rồi về phòng nghỉ ngơi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!