Lúc này, tim của Phương Hạm vẫn còn hơi loạn nhịp, mất một lúc mới dần dần bình tĩnh lại.
Giang Diệc Nhiên đứng cạnh cô, cúi đầu nhìn điện thoại, không nói chuyện với cô câu nào. Mãi cho đến khi tàu chạy qua hai ga, bên đối diện mới có người xuống xe, để lại một chỗ trống.
Phương Hạm chẳng còn để tâm đ ến điều gì khác, lập tức kéo nhẹ vạt áo của cậu, chỉ vào chỗ ngồi vừa trống rồi nói nhỏ:
"Giang Diệc Nhiên, bên kia có chỗ kìa!"
Nhưng cậu chỉ quay lại nhìn cô một cái, ánh mắt vẫn lạnh nhạt, rồi không đi đến chỗ ngồi đó.
"Không sao, tôi sắp xuống rồi." Cậu nói.
"À… ừ." Phương Hạm gật đầu đáp, cảm thấy như vừa bị từ chối, có chút ngượng ngùng.
Dù hai người đã ngồi cùng bàn suốt nửa học kỳ, nhưng có vẻ họ vẫn chưa thân thiết lắm. Cô cũng chẳng tìm được chuyện gì để nói.
Ngẩng đầu nhìn bảng điện tử hiển thị tuyến đường phía trước, đèn báo sáng dần từng ga một, từ từ tiến về phía cuối.
Qua thêm vài trạm nữa, Phương Hạm biết trạm kế tiếp là nơi Giang Diệc Nhiên sẽ xuống.
Cô nhớ rất rõ ga đó.
Tàu điện bắt đầu giảm tốc, chuẩn bị dừng lại.
Thiếu niên ngẩng đầu lên, liếc nhìn bảng tên trạm với vẻ dửng dưng, rồi nói với Phương Hạm:
"Tôi xuống đây."
"À, được…" Cô đáp mơ hồ, lòng lại thấy lạ lạ, có chút… không nỡ.
Không ngờ khi cửa tàu vừa mở, Giang Diệc Nhiên mới bước ra được nửa người thì bỗng nhiên quay đầu lại hỏi:
"Cậu xuống ga nào?"
Phương Hạm không kịp phản ứng, tim như bị ai đó chọc nhẹ một cái, giật nảy lên. Vốn vừa thả lỏng, nay lại như bật dậy cảnh giác ngay tức khắc.
"À… à, mình còn ba ga nữa." Cô nói.
Giang Diệc Nhiên không đáp gì thêm, chỉ gật đầu như đã hiểu, rồi quay người đi.
Phương Hạm ngoái nhìn qua cửa kính, dõi theo bóng lưng cậu dần khuất khỏi tầm mắt, trong lòng cũng dần bình tĩnh trở lại.
Tuy cậu có thể chỉ hỏi cho có, nhưng cô vẫn cảm thấy… vui vui.
Về đến nhà, Quan Huống và Phương Vi đều đã có mặt.
Việc đầu tiên Phương Hạm làm là chạy ngay vào phòng, mở cặp sách, lấy ra mấy viên kẹo bạc hà mà Giang Diệc Nhiên đã đưa cho mình. Cô ngắm nghía hồi lâu, sau đó cẩn thận cất vào chiếc hộp nhỏ mà mình yêu thích nhất.
Chiếc hộp thiếc đó là quà tặng kèm khi cô mua đồ trước đây, mặt ngoài có họa tiết ca rô hồng và chiếc nơ xinh xắn, rất nữ tính.
Cô thường bỏ vào đó những món đồ nhỏ nhưng đầy kỷ niệm, không nỡ vứt đi. Ví dụ như lọ nước hoa mini, cây nến hình quả dâu tây, chiếc vòng tay vàng hồng, hay vài món đồ nhỏ mang giá trị tinh thần.
Phương Hạm bật đèn bàn, vừa đặt mấy viên kẹo bạc hà vào thì nghe tiếng động ngoài cửa. Cô giật nảy mình, vội vàng đậy nắp hộp lại.
Quay đầu lại thì thấy là chị gái mình.
Phương Vi đứng ở cửa hỏi: "Trên tàu điện có đông không?"
Phương Hạm thở phào, lắc đầu trả lời: "Không đông lắm. Em thấy đi tàu về nhà cũng hay mà, cảm giác nhẹ nhõm lắm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!