Chương 43: (Vô Đề)

Đêm khuya sương xuống, gió nhẹ hiu hiu, Lâm Vụ chợt thấy tay mình trống không, ngón tay dài khẽ co lại. Cô nhìn người đàn ông trước mặt, khẽ hỏi: Xe của anh đâu? Không thấy chiếc xe quen thuộc ven đường.

Trần Trác hiểu ý cô, chậm rãi nói:

"Để tài xế lái vào hầm rồi."

Lúc từ quán nướng trở về, anh xuống xe ngay cổng khu chung cư rồi đứng đợi ở đây.

Lâm Vụ khẽ ồ một tiếng, né tránh ánh mắt sâu thẳm của anh. Cô mím môi, gượng gạo lẩm bẩm:

"Có phải tôi không biết đường đâu."

Cô không cần anh đến đón.

Trần Trác siết chặt túi đồ trong tay, anh khẽ đáp: Tôi biết.

Anh đến đây không phải vì sợ cô lạc đường mà chỉ đơn giản là muốn đón cô thôi.

Anh không muốn cô một mình lặng lẽ băng qua con phố vắng vẻ này. Tất nhiên, hôm nay còn có một lý do khác.

Anh muốn chắc chắn rằng cô sẽ đến, chắc chắn rằng cô không tìm cớ lẩn tránh anh sau câu nói trong phòng bao tối nay.

Khoảnh khắc nói ra câu đó, Trần Trác cũng thấp thỏm. Anh hiểu tính cách của Lâm Vụ, càng hiểu rõ hơn những gì cô đã nói khi hai người thỏa thuận với nhau từ trước:

"Chúng ta không hẹn hò."

Hôm đó, anh đã đồng ý.

Nhưng bây giờ, chính anh là người phá vỡ giao kèo. Vậy nên anh không khỏi lo lắng, liệu cô có lấy lý do để né tránh, hoặc thậm chí từ chối gặp lại anh nữa hay không.

Trần Trác không nghĩ nữa, anh khẽ nghiêng người: Đi thôi?

Lâm Vụ sóng bước cùng anh sang bên kia đường. Đến vạch kẻ sang đường, họ dừng lại vài giây chờ đèn xanh. Dọc đường đi, cả hai không nói chuyện nhiều.

Mãi đến khi đứng trước cửa nhà anh, Lâm Vụ mới nghiêng đầu nhìn người đàn ông như đang đợi mình lên tiếng rồi nhẹ nhàng bảo:

"Tổng giám đốc Trần mở cửa đi chứ."

Trần Trác lặng lẽ nhìn cô vài giây rồi mới giơ tay mở khóa.

Cửa vừa bật mở, Lâm Vụ không khách sáo, cô thay giày xong thì bước vào trong.

"Tôi đi tắm trước nhé?"

Trần Trác đi sau cô hai bước, khẽ gật đầu: Ừ, đi đi.

Lâm Vụ đi thêm vài bước, chợt nhớ ra gì đó, cô quay người giơ tay về phía anh.

Trần Trác ngẩn ra, Lâm Vụ bật cười, ánh mắt sáng lên:

"Anh không đưa đồ cho tôi, tôi lấy gì để tắm rửa?"

Lúc này anh mới đưa túi đồ trong tay cho cô.

Đây không phải lần đầu cô đến đây nên không cần hỏi nhiều.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!