Chương 37: (Vô Đề)

Lâm Vụ. Trần Trác thấy mãi mà cô không nói gì, anh lo lắng nhíu mày, khẽ gọi tên cô.

Anh vươn tay vào trong xe, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô, khẽ hỏi:

"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Sắc mặt anh vừa nghiêm túc vừa căng thẳng, xen lẫn vẻ hoảng loạn mà cô chưa từng thấy.

Lâm Vụ ngẩng mặt lên, đối diện với ánh mắt anh rồi mới dần hoàn hồn. Một lát sau, cô đẩy cửa xe bước xuống rồi lao thẳng vào lòng anh.

Trần Trác thoáng sững sờ, ôm chặt cô theo phản xạ.

Chính khoảnh khắc ấy, hai trái tim vốn đang treo lơ lửng vì những chuyện khác nhau cuối cùng cũng tìm được điểm tựa.

Trần Trác ôm cô rất chặt, không tiếp tục truy hỏi chuyện gì đã xảy ra. Anh chỉ lặng lẽ ở bên cô.

Phải mất một lúc lâu, Lâm Vụ mới điều chỉnh lại cảm xúc, ngẩng đầu lên khỏi lòng anh. Đôi mắt cô còn vương hơi nước, giọng nói có phần nghèn nghẹn:

"Không phải anh đang họp sao?"

Ừm. Trần Trác siết tay ôm cô chặt hơn, nhẹ nhàng vỗ lưng cô rồi từ từ nói:

"Nhưng có người cần tôi hơn cả cuộc họp."

Nên anh đã đến.

Nghe vậy, Lâm Vụ sững sờ. Cô mở miệng định phủ nhận, định nói rằng người cô muốn tìm không phải anh. Nhưng đến khi lời sắp bật ra, cô lại chẳng thể nói nên lời.

Cô buộc phải thừa nhận rằng sự xuất hiện của Trần Trác khiến cô cảm thấy an tâm, khiến cô bình tĩnh lại.

Không gian lặng đi trong giây lát.

Bỗng Trần Trác khẽ cất lời: Đúng không?

... Gì cơ? Lâm Vụ thoáng ngơ ngác, cô vẫn chưa theo kịp dòng suy nghĩ của anh.

Trần Trác cúi đầu nhìn cô, anh không nói gì, đôi mắt sâu thẳm như mặt hồ tĩnh lặng, trong tròng mắt đen trắng rõ ràng phản chiếu gương mặt tái nhợt của cô.

Lâm Vụ ngẩn người trong chốc lát rồi mới dần hiểu ra anh đang hỏi điều gì. Cô nhẹ nhàng chớp mắt, hàng mi khẽ run, khẽ đáp: Đúng vậy.

Cô thực sự cần anh hơn cả việc cuộc họp cần anh.

Thừa nhận điều này không khiến cô cảm thấy gượng gạo như cô đã tưởng.

Trần Trác nhận được câu trả lời khẳng định của cô, lúc này anh mới dò hỏi:

"Em có tiện nói cho tôi biết không?"

Lâm Vụ im lặng giây lát, môi mấp máy:

"Không có chuyện gì đâu, đột nhiên tôi thấy không khỏe lắm thôi."

Cô không muốn nói, cũng không có lý do để nói ra.

Trần Trác cụp mắt, anh nhìn gương mặt cô một lúc rồi khẽ nói:

"Dạo này em không nghỉ ngơi tốt sao?"

Có đôi chút. Lâm Vụ thầm thở phào, cảm thấy may mắn khi anh không tiếp tục truy hỏi. Cô nắm lấy cánh tay anh để giữ thăng bằng vì đôi chân đã hơi mềm nhũn:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!