Nghe Trần Trác nói vậy, Lâm Vụ nhẹ nhàng chớp mắt, sau đó giơ hộp Oden trong tay lên, lắc trước mặt anh: Anh ăn Oden không?
Trần Trác: …
Anh nhướng mày, cụp mắt nhìn cô:
"Ở quán bar ăn chưa no à?"
"Đồ ăn ở bar không ngon." Lâm Vụ nói:
"Chẳng lẽ anh thấy đồ ăn ở đó ngon?"
Trần Trác vẫn cười: Không.
Hai người im lặng một lúc, Lâm Vụ mở miệng hỏi:
"Anh muốn ăn dưới này hay lên lầu?"
Trần Trác nghiêng người: Lên lầu trước đã.
Còn không đi lên, Oden luật sư Lâm mua sẽ nguội mất.
Chuyến thang máy này không phải chờ lâu nhưng vì có nhiều người vào nên cứ thỉnh thoảng lại dừng một lúc. Đến khi Lâm Vụ và Trần Trác ra khỏi thang máy, hộp Oden của Lâm Vụ sờ vào đã không còn nóng nữa.
Cô thúc giục Trần Trác mở cửa, vào nhà đổi dép xong lập tức vội vàng ngồi xuống bàn ăn, lấy hộp Oden được gói kỹ ra khỏi túi.
Thử không?
Cô cầm một cây xiên gỗ, đâm vào một viên cá viên rồi nhìn về phía Trần Trác.
Trần Trác đứng đối diện cô, mặt đối mặt cách cô một chiếc bàn ăn.
Mấy giây sau, anh hơi cúi người...
Lâm Vụ ngẩn ra, động tác hơi mất tự nhiên đưa viên cá đến bên miệng Trần Trác.
Anh há miệng cắn lấy, nhai rồi nuốt xuống.
"Thế nào? Mùi vị ra sao?" Lâm Vụ hỏi.
Trần Trác nhìn cô: Cũng không tệ lắm.
Lâm Vụ nhướng mày, cúi đầu tự thử một viên rồi nhận xét:
"Vẫn kém chỗ dưới chung cư chúng tôi một chút."
Trần Trác khẽ cười.
"Anh muốn ăn nữa không?" Lâm Vụ hỏi.
Thực ra Trần Trác không thích ăn mấy món này lắm nhưng nhìn Lâm Vụ hai mắt sáng lấp lánh trước mặt, anh lại trái lương tâm ừ một tiếng.
Lâm Vụ cúi đầu, lại xiên một miếng củ cải đưa đến bên miệng anh.
Trong túi vẫn còn một xiên gỗ khác nhưng cô không đưa cho Trần Trác, mà anh cũng chẳng đòi.
Hai người ngó lơ cây xiên còn lại, chỉ cầm một cây, anh một miếng tôi một miếng ăn hết phần Oden không hề ít kia.
Sau khi ăn xong, Trần Trác đứng dậy rót cho Lâm Vụ một cốc nước ấm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!