Chương 22: (Vô Đề)

Nếu như lúc nãy không có câu nói sau cùng của Trần Trác, có lẽ Lâm Vụ đã định hỏi anh có cần cô giúp một tay không. Nhưng bây giờ thì thôi, cô không hỏi nữa.

Lâm Vụ rời khỏi nhà bếp, đi đến ghế sô pha trong phòng khách rồi ngồi xuống.

Không gian nơi đây rất yên tĩnh, trong bếp cũng chưa thấy vọng lại tiếng máy hút khói. Thỉnh thoảng Lâm Vụ lại quay đầu nhìn về phía bếp, đang chần chừ không biết có nên đi tắm trước rồi ra ăn cơm không thì đúng lúc này, điện thoại của cô rung lên.

Lâm Vụ lấy điện thoại mở ra xem, là tin nhắn từ một nữ luật sư khá thân thiết với cô: [Vừa nãy Vu Tân Tri có gọi điện cho cậu không?]

Lâm Vụ: [Có, sao vậy?]

Hứa Yến Nhiên: [Tớ hỏi thử thôi, có người muốn xin phương thức liên lạc của cậu qua Vu Tân Tri, bảo anh ấy giới thiệu cho mọi người.

Anh ấy từ chối thì chẳng ai tin, thế là họ ép anh ấy phải gọi cho cậu.]

Lâm Vụ: [Đúng là trẻ con.]

Hứa Yến Nhiên: [Chẳng thế còn gì. Cậu không đến là đúng lắm, buổi giao lưu này biến chất rồi. Giờ người ta đến đây không phải để trao đổi kiến thức chuyên môn nữa mà là để mấy gã đàn ông khoác lác với nhau thôi.]

Lâm Vụ bị câu nói đó chọc cười, khóe môi khẽ nhếch lên: [Cậu thấy không ổn thì rút sớm đi, do hôm nay tớ có việc nên mới không đi thôi.]

Hứa Yến Nhiên: [Tớ cũng đang định vậy.]

Lâm Vụ: [Ừm ừm, về sớm nghỉ ngơi đi.]

Hứa Yến Nhiên: [Ừ.]

Khung chat yên tĩnh được vài giây, Hứa Yến Nhiên lại gửi tin nhắn đến: [Lâm Vụ nè.]

Lâm Vụ: [Sao thế? Có chuyện gì khó mở lời à?]

Hứa Yến Nhiên: [... Ừm, tớ cũng không biết có nên kể không.]

Lâm Vụ bật cười: [Tớ không ép cậu đâu, cậu muốn nói thì nói thôi.]

Hứa Yến Nhiên: [Cậu không tò mò à?]

Lâm Vụ: [Hơi hơi, nhưng nếu cậu còn chưa quyết định được có nên nói hay không thì tớ cũng không thể ép buộc cậu được.]

Đây chính là tính cách của Lâm Vụ, tò mò nhưng không tọc mạch.

Hứa Yến Nhiên tiết lộ: [Hôm nay tớ nghe được một tin trong buổi giao lưu.]

Lâm Vụ chớp mắt: [Tin gì?]

Hứa Yến Nhiên nói: [Tôn Kỳ Thắng sắp được điều chuyển đến Thượng Hải làm việc rồi.]

Thấy dòng tin nhắn mà cô ấy vừa gửi đến, nụ cười trên mặt Lâm Vụ bỗng nhiên cứng đờ.

Cô trợn to mắt, không dám tin xem đi xem lại mấy lần, cuối cùng mím môi hỏi: [Tin chuẩn chưa?]

Hứa Yến Nhiên: [Tớ nghe mấy người khác nhắc đến, cụ thể thế nào thì chưa rõ. Nghĩ đi nghĩ lại, tớ thấy vẫn nên nói với cậu một tiếng để cậu chuẩn bị tâm lý trước.]

Không nhiều người biết chuyện riêng của Lâm Vụ, Hứa Yến Nhiên cũng chỉ biết được trong một lần tình cờ nghe thấy.

Cô ấy hiểu rõ Tôn Kỳ Thắng có ảnh hưởng với Lâm Vụ nhường nào. Với tư cách vừa là bạn vừa là đồng nghiệp, Hứa Yến Nhiên cảm thấy mình cần phải nhắc nhở cô.

Lâm Vụ lặng thinh một lúc rồi thở dài thườn thượt, chớp nhẹ hàng mi: [Được, tớ biết rồi, cảm ơn cậu.]

Hứa Yến Nhiên: [Cảm ơn gì chứ, nếu có gì cần thì tìm tớ nhé.]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!