Nghe được câu trả lời của cô, Lâm Phi Phi và Hà Gia Vân nhanh chóng quay sang trao đổi ánh nhìn đầy ẩn ý. Cả hai đều rất đỗi ngạc nhiên vì khi nhắc đến chuyện vui, Lâm Vụ lại nói ra cái tên Trần Trác.
Hóa ra Trần Trác khiến cô vui, hơn hết bản thân Trần Trác chính là chuyện vui đó.
Thật ra Lâm Vụ vốn không định nhắc đến cái tên này. Nhưng cô cũng thừa hiểu rằng khi đối diện với Lâm Phi Phi, tốt nhất cô vẫn nên thành thật. Trên đường đến đây, cô đã lưỡng lự rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định đề cập về cái tên này với họ.
"Anh ấy làm chuyện gì đặc biệt khiến cậu vui vậy? Hay chỉ cần nhìn thấy anh ấy là cậu đã vui rồi?" Lâm Phi Phi hỏi rất thẳng thắn.
Lâm Phi Phi biết Trần Trác là ai. Lâm Vụ không thể giữ được bí mật khi đối diện với Hà Gia Vân, với một bác sĩ tâm lý như Lâm Phi Phi cũng vậy. Nhưng thực ra, ngay từ đầu chính Lâm Phi Phi đã tự phát hiện ra điều này.
Trước khi quen biết rồi quyết định hẹn hò với Trần Trác, trạng thái tinh thần và giấc ngủ của Lâm Vụ rất tệ.
Gần như mỗi tuần, chỉ cần Lâm Vụ không bị cuốn vào một vụ kiện nào đó làm rùm beng đến mức trời long đất lở, bắt buộc chính cô phải giải quyết thì Hà Gia Vân nhất định sẽ kéo cô đến chỗ Lâm Phi Phi để tư vấn tâm lý, tiện thể ngủ một giấc.
Ba người là bạn cùng trường đại học, nhưng ban đầu Lâm Phi Phi với Lâm Vụ và Hà Gia Vân không thân nhau cho lắm vì học khác ngành. Chỉ là một lần tình cờ, Lâm Phi Phi biết được tình trạng của Lâm Vụ nên tự nguyện làm bác sĩ tâm lý cho cô. Lâu dần, cả ba đều trở nên thân thiết.
Lâm Vụ giật mình, ngước mắt nhìn Lâm Phi Phi:
"Hai cái đó có gì khác nhau sao?"
Lâm Phi Phi đáp:
"Cậu hỏi như vậy chứng tỏ cậu biết sự khác biệt giữa chúng."
Lâm Vụ không nói không rằng.
Lâm Phi Phi cụp mắt, chỉ lặng lẽ quan sát cô.
Một lúc lâu sau, Hà Gia Vân lên tiếng:
"Hay là để tớ ra ngoài trước nhé?"
Cô ấy sợ rằng Lâm Vụ không muốn bị phân tích tâm lý trước mặt cô ấy. Đúng là hai người là bạn thân, nhưng cô ấy không phải bác sĩ tâm lý.
... Không cần đâu. Lâm Vụ kịp hoàn hồn trước nhất, nhìn Hà Gia Vân và nói:
"Tớ không ngại cậu ở đây đâu."
Có Hà Gia Vân ở bên, cô sẽ được tiếp thêm can đảm.
Im lặng chốc lát, cuối cùng Lâm Vụ thẳng thắn thừa nhận:
"Cả hai vế cậu nói đều đúng."
Ban đầu cảm giác này không quá rõ ràng. Thời điểm mới tiếp xúc với Trần Trác, cô chú ý đến anh vì hai lý do, đó là anh có giọng nói rất hay và ngoại hình điển trai. Đơn giản là vì cô thuộc tuýp người thích người có giọng hay và nhan sắc mà thôi.
Nhưng sau nhiều lần gặp gỡ, càng hiểu rõ về anh, Lâm Vụ buộc phải thừa nhận rằng sự dịu dàng và tinh tế của Trần Trác đôi khi khiến trái tim cô như được sưởi ấm.
Chỉ là cô luôn không muốn công nhận điều đó.
Lâm Vụ chưa từng nghĩ sẽ để mối quan hệ của họ vượt qua ranh giới. Bên trong ranh giới là một vùng an toàn mà cô dễ bề kiểm soát. Nhưng bên ngoài ranh giới sẽ như thế nào thì cô không dám chắc. Thế nên, cô vô thức trốn tránh, kháng cự.
Giống như một người mới học bơi.
Vùng nước nông luôn an toàn. Theo bản năng, con người sẽ chọn ở lại vùng nước nông. Còn vùng nước sâu thì quá nguy hiểm, chứa đầy rủi ro đối với một người vừa tập bơi.
Họ không dám dễ dàng bước vào vùng nước sâu.
Lâm Vụ cũng không phải người ưa mạo hiểm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!