Trong một chớp mắt nào đó, Lâm Vụ tưởng mình nghe nhầm, cho đến khi cô chạm phải ánh mắt Trần Trác.
Dù cách nhau một cái màn hình nhưng Lâm Vụ vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của anh, bấy giờ cô mới giật mình:
"Sao... Sao anh biết?"
Vì câu nói của anh mà trái tim cô đập trật một nhịp, đầu óc mơ màng, vô thức thốt lên một câu hỏi ngớ ngẩn.
May mà Trần Trác không cười nhạo cô.
Ý cười lấp lánh dâng trào dưới đáy mắt anh, giọng nói cũng rất dịu dàng:
"Tôi từng thấy thông tin căn cước công dân của em."
Lâm Vụ chậm rãi à một tiếng, mắt hơi lóe lên: Cảm ơn anh.
Trần Trác nhếch môi cười hỏi:
"Sao em khách sáo quá vậy?"
Lâm Vụ há miệng, đang định trả lời thì tiếng chuông điện thoại vừa bị cô từ chối lại vang lên lần nữa.
Cô cúi đầu nhìn màn hình, đang do dự không biết có nên ngắt máy lần nữa không thì giọng Trần Trác lại lọt vào tai:
"Hôm nay chúng ta nói chuyện đến đây thôi, em nghe điện thoại đi, nghỉ ngơi sớm nhé."
Lâm Vụ ngẩng đầu, vô thức nín thở: Vâng, cảm ơn anh.
Trần Trác đáp lời, song khi đặt tay lên con chuột, anh lại nói thêm:
"Chúc em sinh nhật vui vẻ, ước mơ thành hiện thực, ngủ ngon."
Cuộc gọi video kết thúc, Lâm Vụ ngồi ngẩn người một lúc mới nghe máy.
Không ngoài dự đoán, người gọi cho cô là Hà Gia Vân, còn gọi đúng vào nửa đêm. Lâm Vụ vừa nhấc máy, giọng nói vui mừng của cô ấy đã vang lên bên tai:
"Vụ Vụ, chúc cậu sinh nhật vui vẻ, ngày nào cũng vui vẻ, ước mơ thành hiện thực! Năm nay tớ vẫn cho phép cậu đưa ra một điều ước mà tớ có thể thực hiện cho cậu."
"Sao lúc nãy cậu không nghe máy vậy? Đang bận à?" Hà Gia Vân gửi lời chúc mừng sinh nhật Lâm Vụ trước rồi mới hỏi:
"Năm nay tớ vẫn là người đầu tiên chúc mừng sinh nhật cậu đúng không?"
Nghe vậy, Lâm Vụ cười khẽ, không nỡ nói cho cô ấy biết rằng không phải thế.
Cô nhẹ nhàng cong môi, nhìn thời gian cuộc gọi video kết thúc trên màn hình máy tính rồi đáp:
"Ừ nhưng tớ phải suy nghĩ kỹ điều ước cái đã."
Hà Gia Vân:
"Cậu cứ từ từ nghĩ, còn cả năm cơ mà."
Lâm Vụ cười rộ lên, mi mắt cong cong: Ừ.
Hà Gia Vân không nói nhiều, chỉ chuyện trò ngắn gọn vài câu rồi giục cô đi nghỉ:
"Cậu ngủ sớm chút đi, nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày mai chúng ta đi chơi vui vẻ."
Lâm Vụ gật đầu đáp lời: Không thành vấn đề.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!