Chương 7: (Vô Đề)

Cuối hạ khí trời vẫn còn mang theo hơi nóng, điều hóa trong lớp học có chạy tốt đến đâu cũng không làm giảm được sức nóng từ Lục Đông vừa mới chơi bóng rổ về.

Bây giờ là tiết tự học buổi chiều, cậu ta ngồi gác chân lên đùi, tay cầm quyển vở phe phẩy, miệng không ngừng cằn nhằn.

Bạch Vũ Hải có thể thấy rõ từng giọt mồ hôi lăn trên người cậu ta, cả người đều toát ra sức sống của tuổi thiếu niên.

Bạch Vũ Hải chưa từng chơi bất kì môn thể thao nào.

Không phải cậu không có năng khiếu hay không hứng thú, mà là cậu bận đi ngắm Dạ Tinh Hàm.

Dạ Tinh Hàm thực sự chơi bóng rất giỏi.

Cậu đã quan sát hắn rất lâu.

Hắn cũng chỉ là một thiếu niên bình thường.

Hắn cũng có hoài bão, ước mơ, hắn cũng muốn sống thật vui vẻ...

Bạch Vũ Hải rất nhát gan, cậu không dám đến trước mặt hắn đề nghị hắn tham gia.

Vì thế, cậu mới nói nhỏ với lớp phó, nhưng cuối cùng, Dạ Tinh Hàm vẫn không hề tham gia bất kì cuộc thi thể thao nào trong trường.

Cậu thực sự muốn bọn họ có thể thấy một Dạ Tinh Hàm tỏa sáng như mặt trời.

Bất giác, Bạch Vũ Hải lại lén nhìn hắn, hơi cắn môi, cúi đầu, ngón tay cầm bút cũng thả lỏng.

Có lẽ do nhiệt độ điều hòa quá thấp, Dạ Tinh Hàm ngồi bên cạnh giải đề nghe được tiếng "Hắt

- xì!" của người bên cạnh.

Dạ Tinh Hàm còn đang tiếc nuối chính mình không mang theo áo khoác, thì gặp cảnh bảo bối nhỏ của hắn nhỏ giọng nói cảm ơn, đưa tay định nhận lấy chiếc áo khoác của người khác.

Lục Đông thường chơi bóng rổ đến tối, cậu ta mang áo khoác để giữ gìn sức khỏe.

Ngay tức khắc, Dạ Tinh Hàm bắt lấy tay cậu, giọng hắn nhàn nhạt:

"Tôi đi giảm nhiệt độ.

Cậu không cần mặc."

Nói xong liền đứng dậy, đi đến bàn giáo viên, không một lời lấy điều khiển từ tay lớp trưởng, nhấn mấy cái.

Suốt quá trình, Bạch Vũ Hải chỉ biết ngơ ngác nhìn hắn, Lục Đông chỉ biết ai oán kêu nóng.

Xúc cảm da thịt vẫn chưa dứt, Bạch Vũ Hải cảm thấy nơi Dạ Tinh Hàm vừa chạm qua nóng bỏng, truyền đến tận tai.

Dạ Tinh Hàm của cậu quá tốt bụng.

Nhưng Dạ Tinh Hàm lại cảm thấy, chút động chạm đó ngày càng không thỏa mãn được hắn.

Từ khi nắm được đôi tay của cậu, hắn đã nghĩ mình mãi mãi cũng không muốn buông.

Hắn chưa từng có tình cảm với ai, hắn càng không biết cách theo đuổi người ta.

Hắn chỉ vô thức đối tốt với cậu, dành sự cưng chiều cho cậu...

Nhưng sự kiên nhẫn của hắn có giới hạn.

Hắn ghét tất cả những ai muốn động chạm vào bảo bối nhỏ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!